Ngày nào cháu cũng  ăn!
"Được  ! Chúng   tìm  ! Huynh   hứa sẽ dạy  trượt ván  hôm qua!"
"Chẳng      ?" Mộ Nam Tinh ngờ vực hỏi.
"Mặc dù   nhưng chỉ  trượt về phía  một cách đơn giản, ...  hề phong lưu chút nào! Đô Đô     y trượt ngầu hơn  nhiều lắm!"
Đến phủ Tần, cả nhà họ đều đang bận rộn, Giang Oản Oản và Đô Đô đang dùng bữa sáng. Trước khi đưa Tần Kỳ An đến Cống viện, Giang Oản Oản   mấy lồng bánh bao, lúc trở về vẫn còn nóng hổi.
Đô Đô khoan thai ăn từng cái một, trông ngon lành vô cùng.
Sau khi Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp gõ cửa bước , Mộ Nam Diệp liếc mắt một cái   thấy bánh bao  bàn. Cậu bé  nhịn  mà l.i.ế.m liếm môi mấy cái, hương vị  quả thực quá thơm!
Giang Oản Oản vội vàng mời cả hai  xuống.
"Thái tử điện hạ, tiểu hoàng tử điện hạ, hai vị mau  xuống dùng bữa sáng ! Hôm nay, bánh bao  thơm lắm! Đô Đô nhà  ăn cực kỳ nhiều luôn đó!"
Mèo Dịch Truyện
Mộ Nam Diệp vội vàng gật đầu: "Thơm quá ạ! Thẩm!"
Mộ Nam Tinh  bàn đầy thức ăn thơm lừng, cũng  thể cưỡng  : "Chúng   đến quấy rầy bữa sáng ."
Đô Đô chạy lon ton  bếp lấy bát đũa đưa cho hai  : "Nam Tinh ca ca, Diệp  , hai  mau nếm thử , bánh bao  thật sự tuyệt ngon! Ca ca   khi  thi Hương còn vội vàng ăn hết một lồng đấy!"
Mộ Nam Diệp nhận bát đũa là  kìm lòng , lập tức gắp bánh bao ăn. Bánh bao   nhỏ,   quá nóng nên ăn một miếng  miệng vô cùng.
"Oa! Ngon quá! Thẩm thật khéo tay ! Ngày nào cháu cũng   ăn!"
Giang Oản Oản  : "Nếu tiểu hoàng tử điện hạ thích  thì gọi một ngự trù đến tận nhà học hỏi,  ăn cũng tiện hơn một chút. Nếu  cần ăn thường xuyên thì cứ đến phủ thẩm dùng bữa, thẩm sẽ  cho các con!"
Mộ Nam Diệp chỉ  gật đầu lia lịa: "Tốt quá! Cháu cảm ơn thẩm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-778.html.]
Mộ Nam Tinh bất đắc dĩ gõ cái đầu nhỏ của  bé: "Nói bậy bạ gì đó! Thẩm nào  thời gian  cho , cả ngày chỉ  đến ăn chực uống chực vẫn  đủ , còn   voi đòi tiên nữa!"
Mộ Nam Diệp  với y,  đó giải thích: "Thái tử ca ca, đó là bởi vì thẩm thích  mà, thích  mới  cho  chứ! Có  ? Thẩm?" Cậu bé  đầu  Giang Oản Oản.
Giang Oản Oản gật đầu: " ! Thẩm thích tiểu hoàng tử điện hạ của chúng !"
Đô Đô cũng phụ họa theo: " ,  cũng thích Diệp  !"
Ăn sáng xong, Đô Đô  một bộ quần áo gọn gàng  cùng hai   Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp đến trường bắn.
Đô Đô chừng mười một, mười hai tuổi, tuy  hình  cao lớn nhưng sức lực   hề yếu, ít nhất  thể kéo   loại cung tiễn, hơn nữa xạ thuật vô cùng tinh xảo!
Y chọn một con ngựa nhỏ màu nâu, bắt đầu phi nước đại  trường bắn.
Ngay cả những  lính Hắc Kỵ cũng cảm thấy y  thiên phú dị bẩm, tài giỏi hơn ca ca của y  nhiều.
Y còn nhận  nhiều binh sĩ trong Hắc Kỵ quân  sư phụ, chỉ cần  thấy ai xuất sắc ở phương diện nào đó là  nhận    sư phụ!
Thế nhưng   đều quý mến y nên đều chiều theo, thậm chí còn tự hào vì   sư phụ của y, dù  đây cũng đại diện cho sự khẳng định đối với thực lực của họ.
"Đô Đô! Mau tới đây! Sư phụ dạy con một bộ quyền pháp mới!"
"Đô Đô, đến chỗ Lý sư phụ nào! Sư phụ dạy con múa một bộ song thương!"
"Đến chỗ , sư phụ đối chiến với con! Kiểm tra con!"...
Đô Đô xoay  xuống ngựa  đó xuyên  đám đông.
"Con  thử hết, các sư phụ đừng vội, con sẽ thử từng cái một!"
Mộ Nam Tinh  họ với vẻ mặt quen thuộc. Mặc dù Hắc Kỵ quân đều kính trọng y nhưng cũng  quá cung kính, họ sẽ tự giác huấn luyện, mệt mỏi thì tự nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chơi đùa một chút, Mộ Nam Tinh cũng  quản thúc.