Đô Đô quả thực chịu  nổi!
Đô Đô trợn tròn mắt: "Tinh Tinh ca,   giữ lời,  bắt nạt hài tử! Cha nương   rằng ở độ tuổi  của  vẫn còn nhỏ, vẫn là hài tử, họ    trêu chọc mèo,  trêu chọc chó,  đánh , thèm ăn một chút cũng ."
Mộ Nam Tinh liếc  nó, chậm rãi : "Lời  là  tự  đúng ? Ta  từng  thúc thẩm  như ."
Đô Đô lập tức nghẹn họng.
Nó tức giận ôm chặt cánh tay,   gì nữa.
Nó tức lắm!
Nó tức lắm!
Sao Tinh Tinh ca   trở nên lắm lời giống ca ca của nó thế?
Trước   thoải mái, thỉnh thoảng còn chiều nó... Cũng   chiều, dù  cũng  đồng tình với lời nó  nhưng giờ những ngày như    còn nữa.
Một lúc , nó vẫn  nhịn : "Tinh Tinh ca, Diệp nhi ?  hôm nay   theo ?"
"Phụ hoàng phạt   ở nhà học bài."
"Hả? Sao ?"
Mộ Nam Tinh thở dài: "Trợ học ở Quốc Tử Giám thỉnh thoảng   với phụ hoàng rằng    nghiêm túc trong giờ học, chữ  kém,  thích  sách."
Đô Đô  thể tiếp lời vì nó cũng  dám tiếp lời, sợ  nhiều sẽ thành   chỉ trích, dù  nó cũng chẳng hơn gì Diệp nhi.
Nó thực sự  hiểu nổi,  ca ca của nó  thích  sách đến ,  sách  gì  ho, cả ngày chỉ  thể  trong học đường. Chỗ  cũng   , chỗ  cũng   , cả ngày  hoài, m.ô.n.g cũng tê liệt mất!
Nó thực sự chịu  nổi!
Như  xem , Diệp nhi cũng là   chịu nổi.
Mèo Dịch Truyện
Không chịu nổi mới đúng chứ,   ai cũng kỳ quái như ca ca của nó,  một ngày để  một thứ gì đó,  thể  đến quên cả thời gian và  gian, đồ ăn ngon bày  mặt, đợi đến khi nguội lạnh  cũng  nhớ ăn.
Ôi... Thật là   hưởng thụ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-867.html.]
Mộ Nam Tinh  đầu liếc  nó: "Đệ đang nghĩ gì ? Sao   gì nữa?"
Đô Đô khẽ ho một tiếng: "Không  gì,  chỉ thấy bệ hạ phạt  đúng, phạt quá , nếu  Diệp nhi   chăm chỉ  sách, như  thì  !"
Mộ Nam Tinh  khẽ: "Sao ? Đến lúc  thì  còn là hảo   nữa  , lúc  dẫn   lén lút  ngoài mua quà bánh,  còn bảo vệ   lắm mà."
"Haha,  đây chẳng  là   hối cải  , Tinh Tinh ca,  yên tâm,  cũng sẽ khuyên Diệp nhi  hối cải,  chăm chỉ  sách, đừng chỉ nghĩ đến việc chơi bời."
Nói  còn nắm c.h.ặ.t t.a.y để chứng tỏ lời   là thật,  hề  nửa câu dối trá.
Mộ Nam Tinh khẽ chớp mắt, lười biếng chẳng  phí lời với tên tiểu tử khéo mồm khéo miệng  nữa.
Đô Đô  liếc  Mộ Nam Tinh, lúc    ý định  tiếp, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
" mà, Đô Đô,   xem  ăn nhiều đồ ngon như , ... Sao  thể vẫn chẳng thấy cao lớn chút nào nhỉ? Trông  bây giờ thật chẳng giống một hài tử mười hai tuổi."
Lời   như mũi kim nhọn, đ.â.m thẳng  nỗi lòng nó!
"Cứ như mới mười tuổi ."
Mũi kim càng đ.â.m sâu hơn!
Đô Đô chẳng  đôi co nhiều lời, nó thật sự  hiểu tại     thích khơi gợi những chuyện chẳng mấy vui vẻ.
Vấn đề  đối với một hài tử như nó mà , quả là châm chọc đến nhói lòng! Thật quá mức trêu ngươi!
Nếu   nó sở hữu một tâm lý vô cùng kiên cường, thì    thể chống đỡ  cuộc công kích dồn dập từ nhiều kẻ địch như thế ?
, chính là để ngăn chặn tình cảnh khó xử  xảy .
Cho nên nó  chuẩn  sẵn một lời biện bạch vẹn : "Tinh Tinh ca ca,     , thực  ở nhà , ca ca và phụ   khi bằng tuổi , đều  cao lớn, cho nên! Đệ chỉ là  đến lúc thôi,  cứ chờ xem! Sau   chắc chắn sẽ cao hơn và cường tráng hơn tất cả bọn họ!"
Khi thốt  những lời , ánh mắt nó tràn đầy sự tự tin và sắc sảo.
Mộ Nam Tinh  đến đây,  khỏi ngẩn ngơ trong chốc lát, chẳng lẽ ca ca  mười một mười hai tuổi cũng cao  chừng đó thôi ?
Thời gian trôi qua  quá lâu, giờ đây trong mắt Mộ Nam Tinh, Tần Kỳ An vẫn luôn là một  cao lớn, còn dáng vẻ ngoan ngoãn và mềm mại như một tiểu cô nương thuở bé, giống hệt Đô Đô bây giờ, nàng   còn lưu giữ ấn tượng đặc biệt sâu sắc nào.