Ăn một cái bánh sò mập mạp, nếm thêm một ngụm bánh trứng gà, bánh kem nhỏ sơn , cùng bánh mì nướng sốt mận.
Mỗi loại các hương vị độc đáo riêng.
Hắn thích miếng bánh mì nướng hơn, mùi hương cháy xém kèm theo mứt trái cây, độ ngọt , nhai ngon.
Thế mà là mỹ vị mới lạ bao giờ thưởng thức, nếu tặng chúng cho lão tổ tông……
Uông đại công tử khôi phục tinh thần đang khoan khoái của , về phía Lý Đình dò hỏi: “Không điểm tâm là của nhà ai bán? Có thể giới thiệu một phen .”
Quả nhiên, chỉ cần hưởng qua mỹ vị thì gì ai chinh phục chứ?
Lý Đình tủm tỉm mà : “Uông đại công tử điều , điểm tâm cũng xuất phát từ tay tú nương thêu bình phong .”
“Hả? Lại nhiều tay nghề mới mẻ như ?”
“Sau nàng cũng đồ ăn để buôn bán ở trong thành , ngài chờ một lát, để để nàng tự tới đây giới thiệu điểm tâm cho ngài.”
Lý Đình sai tỳ nữ gọi Phó Nguyệt tới.
Phó Nguyệt sửa sang ống tay áo, mối ăn lớn đầu tiên nàng nhất định nắm lấy.
Tiêu Thái cổ vũ nàng: “Đừng lo lắng, điểm tâm của chúng hương vị độc đáo, ngon miệng, nhất định thành vấn đề.”
“Ừ! A Thái ca, sẽ nhanh trở .”
Phó Nguyệt đến phòng khách, giảng giải với Uông đại công tử một phen về điểm tâm, nguyên liệu và trình tự , chủ yếu là vì tuyên truyền sự độc đáo bình thường của chúng.
Đồng thời, Phó Nguyệt ngụ ý của bánh kem: Tương truyền ở hải ngoại một tục lệ, trong ngày sinh nhật của mỗi , quỷ quái dễ dàng chiếm lấy linh hồn chúng . Cho nên ở trong ngày sinh nhật, bạn bè thích nên tụ tập ở một chỗ chúc phúc, mừng tuổi, ăn tiệc sinh nhật, hơn nữa lấy bánh kem để đuổi quỷ quái , mang may mắn đến.
Triều lý mở cửa thông thương biển, cũng ít thương nhân ở hải ngoại cùng thương phẩm mang theo thuyền tới, thành Thạch Châu ở đất liền nên cũng thấy nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/chuong-118-vua-long-2.html.]
Uông đại công tử và Lý Đình đều là đầu tiên đến chuyện liền hứng thú.
Kỳ thật đây cũng là kỹ năng mà Phó Nguyệt học ở xã hội hiện đại, một món hàng để bán lâu dài, định, tất nhiên một câu chuyện xưa ấn tượng để nhớ kỹ và lan truyền nó.
Đó là thứ mà chúng ăn ? Không! Là giá trị cùng ý nghĩa thể hiện trong món .
Phó Nguyệt tặng hộp điểm tâm cho Uông đại công tử: “Cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm của đến tháng 5 sẽ khai trương ở đường Thanh Vân, một phần quà lễ đầu tiên tặng cho lão phu nhân của quý phủ , hi vọng ngài vui lòng nhận cho.”
Phần đầu tiên, là điểm tâm ở hải ngoại, ngon miệng và mới lạ, Uông đại công tử cũng mừng rỡ nhận lấy.
Đôi bên cùng lợi, đều là thông minh nên hiểu hết.
Uông đại công tử chắp tay từ biệt: “Cảm tạ hai vị chủ tiệm tặng lễ vật hôm nay, cũng chúc bà chủ Phó khai trương cửa hàng mới đại cát nha!”
Phó Nguyệt: “Uông đại công tử khách sáo.”
Tiễn , nàng nhẹ nhàng thở phào, cảm tạ Lý Đình một nữa: “Tiểu Nguyệt cũng cảm tạ Đình tỷ hôm nay trợ giúp.”
“Chúng lạ gì nữa, đừng khách sáo, nào nào nào, để đưa phần ngân lượng của cho .”
Lý Đình lấy sổ sách cho nàng xem: “Một ngàn lượng, trừ chi phí của vật liệu gỗ, chỉ vàng và các chi phí khác là 400 lượng, của bảy phần là 420 lượng, kiểm tra .”
Lý Đình đưa bốn tờ ngân phiếu một trăm lượng cùng hai mươi lượng bạc cho nàng.
Phó Nguyệt tiếp nhận, cảm tạ một phen.
Không Lý Đình giới thiệu, nàng cơ hội tiếp nhận một khoản tiền lớn như .
Anan
nàng cũng rõ, sắp tới dự định thêu phẩm hai mặt nữa, một là thật sự hao phí tinh thần nhiều, quá mệt mỏi, mà kế tiếp vì chuẩn cho khai trương cửa hàng đồ ăn. Hơn nữa vật quý hiếm thì sẽ đắt!
Ra khỏi tiệm vải, Tiêu Thái và Phó Nguyệt tìm Hắc Cẩu nữa, xử lý việc sang tên cửa hàng.
Chẳng qua lúc Phương Tam gia cũng theo bọn họ bộ hành trình, dù mở miệng một câu, Tiêu Thái chú ý đến, ánh mắt thường thường dừng ở chỗ Phó Nguyệt …