Từ thành phố S đến Đế Đô là một chặng đường xa xôi, đầy rẫy nguy hiểm lường , cộng thêm việc tin tức truyền về.
Bao lâu tin tức thì ông cũng lo lắng bấy lâu. Lo sợ hai họ gặp chuyện gì đường.
Nào ngờ thằng nhóc giờ trở về, mà đến báo bình an một tiếng, thông báo một lời.
Chiều hôm qua thấy nó căn cứ Hy Vọng, nếu nó thực sự nhớ báo tin, thì nó đến tìm nhà họ Cố, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc tìm nó.
Về việc Nguyễn Ninh đồng hành cùng Cố Diệc Thừa đến căn cứ mà báo tin, Cố Hoa Thịnh rõ con trai .
Một khi thằng nhóc điều gì, thì Nguyễn Ninh thể thuyết phục nổi.
Cố Hoa Thịnh thế nào với thằng con trai duy nhất của ngay từ nhỏ, khi lớn lên càng thể quản .
Đôi khi ông càng quản, mối quan hệ giữa hai cha con càng tồi tệ, cuối cùng ông cũng lười quản nữa.
Vì , so với con trai ruột Cố Diệc Thừa, Cố Hoa Thịnh còn lo lắng hơn cho Nguyễn Ninh, thể hình yếu đuối, trói gà chặt như Nguyễn Ninh.
Thực bởi vì tính cách của Nguyễn Ninh quá hiền lành và hiểu chuyện, còn nhút nhát. Với đó Cố Diệc Thừa từng bắt nạt con bé, khiến mỗi thấy nó con bé đều tránh xa.
Nếu vì tận thế bùng phát khi ông ở Đế Đô, thể về kịp, và đáng tin cậy khác để giao phó, thì ông cũng sẽ giao Nguyễn Ninh cho thằng nhóc đó.
Cố Hoa Thịnh cũng Cố Diệc Thừa tự cao, một khi hứa sẽ dẫn Nguyễn Ninh đến Đế Đô, thì sẽ bỏ mặc cô ở giữa đường.
Tuy nhiên, việc họ chung sống vui vẻ là một chuyện khác.
Ông dám mong đợi, chỉ cần thằng nhóc đưa Nguyễn Ninh về một cách an là ông mãn nguyện .
Ông cũng Nguyễn Ninh giờ , chịu khổ gì .
Đến căn cứ Hy Vọng, cuộc sống trở nên chậm rãi, cuối cùng Nguyễn Ninh cũng thể thảnh thơi ngủ một ngày giường mà ai quản lý.
Còn thể chơi game, cảm giác như cuộc sống đột nhiên trở như thời kỳ tận thế.
Nguyễn Ninh đành chấp nhận là nhàn rỗi trong biệt thự, và các thành viên trong đội tại căn cứ Hy Vọng cũng cần tiêu diệt xác sống, nên khả năng chữa lành và gian dị năng của cô tạm thời cần sử dụng.
Tuy nhiên, Nguyễn Ninh cảm thấy ngạc nhiên vì Cố Diệc Thừa, với tư cách là đội trưởng, cũng thể nhàn rỗi như , cô bao giờ thấy ở trong biệt thự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-hau-tan-the-huong-hanh-phuc/chuong-295.html.]
Dường như đều chỉ đạo những việc khác, mấy ai ở biệt thự, chỉ bữa tối mới đông lên.
***
Cho tới buổi trưa ngày thứ ba tại căn cứ Hy Vọng.
Ngày hôm qua trời âm u, cả bầu trời đều u ám, nhưng hôm nay mây đen tan, nắng lâu ngày mới xuất hiện, phòng khách nhờ cửa sổ nên từ sàn đến trần nhà đều trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Nguyễn Ninh thoải mái dài sofa chơi game, giữa chừng cô ngáp một cái.
"Em mệt ?"
TBC
Cố Diệc Thừa sofa đối diện, tài liệu do khác thu thập, lâu lâu liếc cô, nên nhanh chóng chú ý đến hành động của cô dừng .
Nguyễn Ninh dụi dụi mắt, giọng mềm mại:
"Không mệt, chỉ là chơi game lâu một chút thôi..."
"Đã bảo em chơi game ít mà ."
Cố Diệc Thừa đặt tài liệu xuống, dậy khỏi sofa, bước tới bên cạnh cô, tranh thủ lúc Nguyễn Ninh chú ý, giật lấy điện thoại từ tay cô.
Nguyễn Ninh thấy điện thoại đột ngột giật mất, bản năng giành từ tay , vội vàng :
"Đừng! Em vượt qua màn !"
Cố Diệc Thừa híp mắt, ánh mắt đen láy lóe lên một tia vui, giọng trầm:
"Cuối cùng là game quan trọng là sức khỏe quan trọng?"
Với chiều cao khiêm tốn của , dù Nguyễn Ninh kiễng chân lên cũng thể giành điện thoại từ tay Cố Diệc Thừa, nên cô còn lựa chọn khác là chớp mắt, đôi mắt trong veo như nước, nhẹ nhàng nũng:
"Anh trai, là nhất, hãy để em chơi qua màn ..."
"Em hứa! Sau khi vượt qua màn , hôm nay em sẽ chơi game nữa."
Mãi Nguyễn Ninh mới thời gian để chơi game, tất nhiên là cô tận hưởng trọn vẹn.