Lúc cô mới khai, hề tin tưởng.
Thế nhưng khi Vương Tú Cầm thời gian lãnh đạo cao nhất qua đời, chuyện cặp song sinh long phượng con ruột của và những sóng gió trong mười năm tới...
Từng chuyện một, đều khiến tin .
Vân Mộng Hạ Vũ
Mãi một lúc lâu , Hoắc Tiếu cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi ở đáy lòng, khàn giọng hỏi: “Cô ... theo trí nhớ đời của cô, khi Đình Đình rời , thì về nữa?”
Cả Vương Tú Cầm giống như rút sạch nước, cả vô cùng ủ rũ: “... .”
Nhận câu trả lời khẳng định, hai tay đang buông thõng bên của Hoắc Tiếu dần siết chặt thành nắm đấm, khóe miệng cũng mím chặt thành một đường thẳng.
Nếu trực tiếp gặp mặt Đình Đình, tiếp xúc với cô, lẽ Hoắc Tiếu cũng sẽ nghĩ cho cô.
bây giờ, thể khẳng định một cách chắc chắn rằng, Đình Đình loại đó.
Sự tôn trọng của cô dành cho , sự yêu thích của cô dành cho cặp song sinh long phượng giả, Hoắc Tiếu cảm thấy chút năng lực đó vẫn .
Cho nên, đời ... cô xảy chuyện ư?
Nghĩ đến đây, nơi n.g.ự.c Hoắc Tiếu đau đớn vô cùng.
Sau đó cảm thấy may mắn, ít nhất, ít nhất bây giờ Đình Đình vẫn lành lặn, vẫn đang sống .
Về phần Vương Tú Cầm... chắc chắn thể thả cô một cách dễ dàng như thế , dù cô quá nhiều chuyện quá trọng.
Cô thể giấu bí mật, nếu dùng chút thủ đoạn, thì cô sẽ khai sạch sót gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-109.html.]
Trước khi rời , giao cho lão Hồ mới .
Tổ chức sẽ tổn thương cô , nhưng trong ít nhất mười năm tới, cô sẽ sống trong sự giám sát.
Vả , căn cứ theo những thông tin mà cô tiết lộ, nếu một việc thực hiện đúng cách thì sẽ...
, khi giao cho tổ chức thẩm vấn, rửa sạch những tiếng về Đình Đình mới .
Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu cụp mắt: “Thế cô từng nghĩ đến , nếu những chuyện về đời mà cô đều là sự thật, thì thể Đình Đình xảy bất trắc gì đó, nên mới thể về nữa.”
Vương Tú Cầm từng nghĩ theo hướng , cô vẫn luôn tin tưởng tin đồn mà bản , giờ thấy hỏi thì chợt ngừng , ngẩng đầu ngơ ngác Hoắc Tiếu.
Mãi một lúc lau , dường như hiểu ý nghĩa trong lời của Hoắc Tiếu, Vương Tú Cầm chợt bật vui vẻ. Cô cho rằng sở dĩ rơi cảnh như hiện tại đều là của Lận Đình, cô ngừng lẩm bẩm: “Thế thì quá... quá mất thôi. Cô c.h.ế.t sớm hơn ... c.h.ế.t sớm hơn , quá...”
Hoắc Tiếu lập tức cau chặt mày, xoay xách cô dậy, đưa cô đến văn phòng đại đội, dặn dò lão bí thư trông kỹ cô .
Trong thôn mất tích, ít nhiều cũng đưa một lý do.
Cho nên việc thể giấu lão bí thư, còn cần ông mặt an ủi nhà Vương Tú Cầm.
Mà , đến công xã một chuyến, gọi điện thông báo cho lão Hồ đến đón .
Chờ Hoắc Tiếu từ trấn về đến.
Đồng hồ chỉ mười hai rưỡi trưa.
Điều đồng nghĩa với việc, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.