Lận Tương định cần, vì đưa về xong về nhà sẽ muộn.
nghĩ đến sự căng thẳng và mong chờ của lúc nãy, chị gật đầu: “Được.”
Dù Đình Đình cũng sắp trở về đơn vị, đưa đón chỉ hai ba ngày.
Nghĩ , chị bỗng nhớ điều gì, ngẩng đầu hỏi: “Anh ăn tối ?”
“Ăn .” Thật , nhưng lúc Tạ Hạo thấy đói, đầy sức mạnh.
Nghe , Lận Tương cũng tiện hỏi thêm, cúi đầu lấy đèn pin từ túi , : “Vậy em về nhé.”
“Ừm.”
“Thế... trời tối , xe nhớ chậm thôi.” Nói lời với chút ngượng ngùng, Lận Tương bước nhanh ngõ hẹp.
một đoạn, chị vội vã chạy trở .
Tạ Hạo: “Sao em ?”
Lận Tương gì, nhanh chóng tháo khăn quàng cổ màu be của , kiễng chân quàng lên cổ Tạ Hạo.
Tạ Hạo theo bản năng cúi xuống, cho đến khi mùi hương dịu dàng truyền đến mũi, mới tỉnh .
Lận Tương lùi một bước, cũng , tự : “Tuyết rơi , đừng... đừng để lạnh.” Nói xong, chị liền chạy hẻm, thoáng chốc hòa màn đêm.
Khi từ từ thẳng dậy, cảm nhận ấm cổ, đột nhiên, Tạ Hạo cảm giác cất cao giọng hát...
Là cảnh sát, Tạ Hạo và Tạ Quảng Thụy thường về nhà muộn.
Ngô Ngọc Trân quen, cũng chờ đợi.
hôm nay thì khác, trong lòng luôn nhớ đến việc gì đó, thấy chút động tĩnh liền mở cửa xem con trai về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-352.html.]
Tạ Quảng Thụy tuy gì, nhưng cũng cầm báo trong phòng khách.
“ hình như thấy tiếng chuông xe đạp.” Ngô Ngọc Trân xuống hai phút vội vàng mở cửa.
Lần là ảo giác của bà, Tạ Hạo thật sự về.
Rõ ràng kết quả, nhưng khi thật sự gặp , Ngô Ngọc Trân dám hỏi.
Tạ Hạo dựng xe đạp, phủi tuyết hỏi: “Mẹ, nhà gì ăn ?”
Ngô Ngọc Trân nghĩ ngợi, còn nhớ đến chuyện ăn uống, lẽ kết quả quá tệ...
“Ngọc Trân, đừng lo nữa, thấy cổ con gì mới ?” Tạ Quảng Thụy bất đắc dĩ nhắc nhở vợ.
Trên cổ gì mới? Ngô Ngọc Trân nghi hoặc sang, mới phát hiện cổ con trai một chiếc khăn quàng màu be, bà lập tức vui mừng liên tục “”, chạy bếp: “Mẹ nấu cho con bát mì.”
Tạ Hạo : “Để con giúp nhóm lửa.”
“Tốt, , tiện thể kể xem con gì với con dâu tương lai của .”
“...”
Hôm .
Hôm qua mua sườn và chân giò, Lận Tương dậy sớm, chờ cửa hợp tác xã cung ứng suốt hai tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù trời lạnh, nhưng cuối cùng chị cũng mua một cái chân giò.
Có điều, vì việc mà chị đến nhà em gái muộn hơn hai tiếng so với bình thường.
Hồ Tú thấy chị đến liền : “Đình Đình lo cho cháu, hỏi mấy .”
Lận Tương , lấy từ trong túi một gói giấy dầu: “Có chuyện gì , chỉ là hợp tác xã xếp hàng mua cái chân giò, trưa nay hầm cho Đình Đình ăn.”
“Ôi, cái dễ mua , chắc là cháu xếp hàng từ sáng sớm ? Đừng để lạnh quá nhé.” Thực sáng nay Hoắc Tiếu cũng xếp hàng, nhưng vì cuối năm nhiều sinh con, hoặc do hôm nay là Tết Dương Lịch, nên mua chân giò, chỉ mua một cái xương ống.