khi lời đến miệng, nhớ những ấm ức chịu đựng suốt những năm qua, Đường Tinh chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, vì , lời thốt là: “... Anh thích em ?”
Đổng Sính lập tức đáp: “Thích.”
Đường Tinh: “Từ khi nào?”
Biểu cảm của Đổng Sính thoáng chút khó xử, nhưng vẫn thành thật: “Từ khi em 17 tuổi.”
Nghe lời , tâm trạng Đường Tinh vốn dĩ còn bình tĩnh kìm nữa, mắt cô đỏ lên: “Anh dối!”
“Anh lừa em , thật sự là khi em học lớp mười.” Đổng Sính bao giờ thấy yêu , nên ngay lập tức trở nên bối rối, theo phản xạ nâng tay lên định gì đó, nhưng ngay khi tay nhấc lên, thu tay về như thể sợ hãi.
Đường Tinh để ý đến hành động của , ánh mắt vẫn thẳng mắt đối phương: “Năm em mười bảy tuổi, về thăm nhà, trong bữa cơm bố rằng chúng sẽ kết hôn, với cả rằng thích em, chỉ coi em là em gái, thích những cô gái trắng trẻo...”
Nói đến lời cuối cùng, nhớ đến đắng cay mấy năm nay, giọng của Đường Tinh cũng trở nên nghẹn ngào, nhịn nữa, nước mắt ấm ức lăn dài má.
Vào giây phút trong lòng rơi nước mắt, Đổng Sính mới cái gì gọi là đau xuyên tim.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chớp mắt , đầu óc của kêu lên ong ong, quên mất cả suy nghĩ, chỉ dựa bản năng kéo phía một bức tường bao cách đó vài bước, ôm lòng, vành mắt cũng đỏ lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-389.html.]
“... Không lừa em, khi em 15 tuổi, vẫn luôn coi em như em gái, đó lính hai năm, về thăm nhà, em 17 tuổi, đột nhiên lớn lên thành thiếu nữ... Lúc đó chút hoảng hốt, tự phỉ nhổ động lòng với một cô gái 17 tuổi, nên mới như với cả em.”
Khóc một hồi, bao ấm ức trong lòng cũng vơi nhiều, nhưng xong Đường Tinh vẫn chịu: “Người 16 tuổi lấy chồng đầy đấy.”
Đổng Sính khổ: “ thì , thấy em vẫn còn quá nhỏ.”
Lúc đó, cảm thấy như một con thú hoang, thậm chí dám ở nhà vài ngày, liền vội vã quân trường.
những chuyện thể kiểm soát , đến năm Đường Tinh tròn 20 tuổi, khi học năm ba, cuối cùng thể kìm nén niềm vui: “... Anh vốn nghĩ, khi em 20 tuổi , thể yêu em, vì mới tìm em để bày tỏ.”
Nói đến đây, Đổng Sính mới nhận đang ôm chặt lấy cô trong lòng, khiến Đường Tinh chút ngượng ngùng, cô lùi một bước: “... hỏi em.”
Nghe đến đây, Đổng Sính mím chặt môi, nhớ năm đó, cảm giác như đông cứng , cố gắng nuốt khan vài , một lúc mới nghẹn ngào: “... Ừm... Anh hỏi, vì thấy em cãi với em, em ... ghét nhất, lấy ai cũng lấy .”
Đường Tinh sững sờ, theo bản năng phản bác: “Em thích như thế, thể...”
Không đúng, hình như thật sự như .
Đường Tinh đang nhíu mày suy nghĩ, bỗng cảm thấy vòng eo siết chặt, cả ôm lòng, tiếng đầy kích động và vui mừng của Đổng Sính vang lên bên tai: “Em thật ? Em thật sự thích ?”
Eo ôm quá chặt, nhưng Đường Tinh hề vùng vẫy, vì cô nhớ .