Nhìn chiếc ghế trong tay đối phương, chợt hiểu .
Anh thầm nghĩ: ý thức phòng của vợ .
Lận Đình độc từ trong trứng, dựa hết da mặt dày khi tư bản bóc lột ở đời , mới đỏ mặt lúc mở cửa cho chồng.
Thật cũng thể trách cô mê trai, mặt phụ nữ hiện đại , mà do trong cái cảnh tối lửa tắt đèn như hiện nay, phận vợ chồng quá mức mật.
Vả ... ông chồng hời của cô, còn trai ngoài dự kiến của cô nữa.
Cùng lúc , Hoắc Tiếu cũng bối rối chẳng kém vợ , khi đặt hành lý xuống, che vẻ kinh ngạc đáy mắt, cất giọng hỏi: “Mẹ đỡ đẻ ?”
Lận Đình gật đầu, trong lúc nhất thời, cô chẳng rảnh để suy nghĩ linh tinh nữa, mà nhanh chóng kể tình huống của gia đình sản phụ và những lo lắng của bản cho . Cuối cùng cô hỏi: “Mẹ sẽ chứ?”
Không trách cô lo lắng nhiều, mà do ở đời cũng nhiều gia đình thấy vợ / con dâu sinh con gái thì lập tức gây sự, chứ đừng là ở thời phong kiến thế .
Nghe xong những lời vợ , Hoắc Tiếu mặc chiếc áo choàng cởi một nửa: “Để xem thế nào.”
Lận Đình cũng ý : “Anh nhà đối phương ở ? Em chỉ ở phía đôi đại đội Thắng Lợi thôi.”
Hoắc Tiếu gật đầu: “Sang bên đó hỏi chút là .”
Thấy xong thì chuẩn ngoài ngay, Lận Đình vội : “Em giữ ấm canh cá trong nồi đó, uống một bát cho ấm hẵng ngoài. Gấp gáp gì mấy phút .”
Hoắc Tiếu vốn đói bụng, nay vợ thì trái tim mềm nhũn, đầu cô : “Được.”
Đôi mắt của đàn ông mắt hai mí bình thường hoan nghênh nhất ở thời đại , cũng hai mí, nhưng sụp. Dáng mắt hẹp dài, đôi con ngươi thoạt trông sâu thăm thẳm.
Lận Đình chằm chằm đến mất tự niên, cô vội vàng đến phòng bếp múc canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-75.html.]
Hoắc Tiếu trở về vội vàng nên lúc thật sự đói, khi ăn hết một bát canh cá đậu hũ non, mới cảm thấy dày yên tĩnh .
Thấy vẫn no, Lận Đình hỏi: “Có ăn thêm một bát nữa ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Tiếu lắc đầu: “Không . Em cứ để bát đũa đó, chờ về rửa.”
Nghe , Lận Đình đòi rửa bát để thể hiện bản là vợ hiền.
Mà dậy theo đàn ông.
Đợi đưa đến cửa, đưa cho một túi bánh quy, cô lúng túng : “Nếu đói bụng thì ăn đường.”
Cảm giác bản dỗ dành như trẻ con, Hoắc Tiếu chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn nhét bánh quy túi áo : “Cảm ơn em.”
Lận Đình: “Khụ,... cần cảm ơn, nhanh .”
Hoắc Tiếu gật đầu: “Anh đây, em cần chờ cửa .”
Nghe , động tác đóng cửa của Lận Đình khẽ dừng một lát: “Thế với nhà bằng cách nào?” Chất lượng giấc ngủ của cô , một khi cô ngủ, thì sẽ dễ dàng tiếng ồn đánh thức.
Hoắc Tiếu đáp lời, chỉ bảo vợ cài then cửa .
Sau đó, ngoài cửa, dùng một con dao, chỉ mấy vài giây cạy then cửa .
Lận Đình kinh ngạc trợn tròn mắt, cái then kém an thế? Thế thì cô dám ngủ?
Thấy vợ dọa sợ, Hoắc Tiếu vội giải thích: “Đừng sợ, chỉ những từng huấn luyện chuyên nghiệp mới thể mở thôi.”
Lận Đình: “...” Thà an ủi còn hơn.