Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-03-13 13:41:26
Lượt xem: 217

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện giờ buổi sáng Bạch San San cũng chỉ ăn một quả trứng, tiền tiêu vặt cũng chỉ hai hào, thêm việc chuyện với cả và hai về việc mua xe đạp từ chối. lúc cô đang đầy một bụng tức giận thì thấy mặc chiếc áo mà cô yêu thích nhất thì lập tức nổi giận, chỉ trút giận trong lòng.

"Làm gì ? Làm gì ? Có cần học ? Còn mau trong." Ông lão thấy Lý Trình Trình đánh, vội vàng chạy tới đuổi .

Sau khi , ông lão mới hỏi: "Cháu gái, cháu ?"

Lý Trình Trình túm cổ áo, lắc đầu, đáp: "Ông ơi, cháu . Ông việc . Đừng vì cháu mà ảnh hưởng đến công việc."

Bạch San San bạn cùng lớp kéo , khi còn lườm Lý Trình Trình, cúi đầu thứ trong tay , đắc ý. Mặc dù cả cắt bớt của cô ba hào nhưng cô tự , gói chỉ ba hào !

Đột nhiên một chiếc áo mang theo ấm rơi xuống, khoác lên vai Lý Trình Trình. Lý Trình Trình ngẩng đầu lên , hóa là một trai để tóc húi cua, trông giống học sinh cấp ba, chắc là thầy giáo ở trường .

"Cảm ơn thầy." Áo của cô cô gái tên Bạch San San xé rách. Cô cũng thể cứ như ngoài đường, nếu chắc chắn sẽ hành vi đắn gì đó. Vì bây giờ cô thực sự cần chiếc áo . Cô hỏi: " trả chiếc áo cho thầy thì ?"

" họ Lâm, đến lúc đó cô mang áo đến cho bác bảo vệ là ." Lâm Hải .

Ông lão gác cổng gật đầu, bảo: " đấy, ngày mai cháu đến đưa áo cho ông là , để ông chuyển cho thầy Lâm."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy thì phiền ông, phiền thầy Lâm ." Lý Trình Trình dậy. Sau khi cô cảm ơn hai liền bỏ giỏ mây trong giỏ đeo lưng, đó xách giỏ rời .

Lúc đến con đường nông thôn dài ngoằng đó, cô mới phát hiện tiền kiếm còn một xu. Cô nhận lẽ là lấy mất trong lúc đánh , lúc liền cảm thấy tủi thôi. Tiền kiếm khó khăn như , cứ thế mà mất ?

Cô dễ dàng lắm ?

Lý Trình Trình đặt giỏ xuống, xổm lề đường, nghẹn ngào.

"Cô ?"

Lý Trình Trình thấy giọng quen thuộc bèn ngẩng đầu lên, thấy Bạch Đại Sơn đang mặt, nỗi tủi lập tức nhân lên vô hạn. Cô dậy, lao lòng Bạch Đại Sơn, nức nở : "Tiền của mất . cố gắng lắm mới kiếm mấy hào, thế mà để mất hết ..."

"Mất bao nhiêu?" Bàn tay Bạch Đại Sơn chậm rãi đặt lên tấm lưng thon thả của Lý Trình Trình, khẽ hỏi.

" cũng . đếm, vốn định về nhà tính. còn kịp cầm trong tay thì tiền mất ..." Sao cô xui xẻo thế chứ?

Quần áo xé rách, tiền cũng còn. Cô cũng nghi ngờ tiền là tên Bạch San San đó nhân cơ hội lấy .

Bạch Đại Sơn đưa tay vuốt ve mái tóc của Lý Trình Trình, : "Nếu hôm nay kiếm tiền, điều đó chứng tỏ việc cô là khả thi. Hôm nay tiền mất , ngày mai chúng kiếm, nhất định chúng sẽ kiếm ."

Mùi mồ hôi thoang thoảng Bạch Đại Sơn khiến Lý Trình Trình tỉnh táo . Cô hổ lùi khỏi vòng tay Bạch Đại Sơn, thấy vết ướt áo của , hổ đưa tay lau: "Xin , bẩn áo của . Sao đến đây nữa, chuyện gì ?"

", chút việc cần xử lý." Bạch Đại Sơn lấy chìa khóa đặt tay Lý Trình Trình, : "Nếu cô về nhà thì đến chỗ . Trong nhà bếp gạo, mì, dầu ăn, cô thể tự nấu cơm ăn, tự đun nước tắm."

Gần như ngày nào cô cũng lang thang ngoài đường nhưng thấy gia đình cô tìm kiếm, thể thấy là họ thèm quan tâm cô đến mức nào.

Trước đây quen cô nên việc cô ở hang động , ảnh hưởng gì đến . bây giờ nếu để cô một hang động, thực sự .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-12.html.]

"Em trai sẽ đột nhiên trở về nhà chứ?" Lý Trình Trình lo lắng hỏi.

"Không, cô yên tâm !" Bạch Đại Sơn trả lời một cách nghiêm túc: "Có tìm chỗ đó ?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Tìm ."

"Cô tự về nhà ?" Bạch Đại Sơn lo lắng hỏi. Anh việc gấp đến trường, nếu thì thể đưa cô về. việc của trường thể chậm trễ .

Lý Trình Trình gật đầu, đáp: " tự về , mau việc của !"

bóng lưng của Bạch Đại Sơn ngày càng xa. Cho đến khi còn thấy nữa, cô mới xách giỏ về. Cô một lúc, đột nhiên thấy một chiếc xe jeep của thời đại chạy mảnh đất bên đường. May mắn là mảnh đất là đất khô chứ đất ruộng, nếu thì sẽ ảnh hưởng đến một vùng hoa màu lớn.

Lý Trình Trình đó, chỉ thấy đàn ông mặc quân phục ở hàng ghế xuống xe. Tay đàn ông còn đang băng bó, rõ ràng là thương. Cậu liên tục cố gắng mở cửa xe phía . lẽ là do tay lực, cố gắng vài đều mở .

Còn lái xe phía thì vẫn động tĩnh gì.

Có lẽ ai cũng một cảm giác kính trọng đối với những lính bảo vệ tổ quốc. Lý Trình Trình cũng , cô bước nhanh đến, đặt giỏ xuống, với đồng chí quân nhân: "Đồng chí, để giúp nhé!"

Người lính thương lùi hai bước, chằm chằm đồng đội đang sấp vô lăng.

Lý Trình Trình mở cửa xe, chui trong, tìm dây an . cô phát hiện xe của thời đại dây an nên cô trực tiếp kéo lái ngoài, đặt xuống đất, vỗ mặt , gọi vài tiếng đồng chí nhưng bất kỳ phản ứng gì.

, Lý Trình Trình vội vàng cởi vài cúc áo , đó thực hiện hô hấp nhân tạo.

Lý Trình Trình học qua cách sơ cứu thông thường khi còn học đại học, ví dụ như trường hợp trẻ em dị vật mắc nghẹn họng, ngừng tim đột ngột... Vì cách thao tác chuyên nghiệp của cô, đồng chí nhanh chóng tỉnh dậy.

Trình Thần từ từ mở mí mắt nặng trĩu như ngàn cân, đập mắt là một đôi mắt đen nhánh long lanh, linh động. Ngay lập tức, cảm thấy trái tim như thứ gì đó đánh trúng.

Lý Trình Trình thấy tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm. Cô thực sự sợ mấy năm thực hành, tay nghề kém, hại c.h.ế.t , trách nhiệm thể gánh vác .

"Đồng chí, mặc dù tình trạng sức khỏe của như thế nào. nếu đột nhiên ngất thì chứng tỏ tình trạng sức khỏe của vẫn nghiêm trọng. Vì nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe."

"Cảm ơn cô, bây giờ cảm thấy khá hơn nhiều ." Trình Thần hỏi với giọng yếu ớt: "Có thể cho tên đồng chí ?"

Lý Trình Trình do dự một lúc, mới : " tên là Lý Trình Trình, Lý trong "cây lý", Trình trong "tiền đồ"."

"Vậy thật là trùng hợp, họ Trình, cũng là chữ Trình trong 'tiền đồ'." Trình Thần mỉm .

Bên cạnh, Âu Hồng thấy vẻ mặt khiêm tốn của chiến hữu đồng sinh cộng tử thì , như là tám trăm năm từng gặp con gái .

Tuy rằng quả thật ít khi thấy con gái nhưng ở bệnh viện nhiều nữ quân y, nữ hộ sinh như , mỗi đều tư thế hiên ngang, cũng thấy lộ vẻ mặt nha!

Vừa gặp thương?

Không đến mức như chứ!

Loading...