Ngô Quốc Lương  về đến phủ , lập tức  đến viện của Phùng thị (Ngô phu nhân), lệnh cho bà  kiểm kê  bộ sính lễ mà phủ Vĩnh Ninh hầu  đưa tới cho Ngô Tĩnh Vân  đây. Phùng thị   liền lộ vẻ khó chịu. Ngô Quốc Lương   đôi co với bà , mạnh mẽ tuyên bố: "Ta bảo ngươi  gì, ngươi cứ  theo đó là !"
 
Phùng thị đang mang tội,  dám nhiều lời, chỉ    tuân lệnh. Sau đó, bà  nhỏ giọng hỏi: "Lão gia,  Tĩnh Xu nhà    nên tính  đây? Con bé    thể gả   nữa?"
 
Ngô Quốc Lương  đến tên Ngô Tĩnh Xu  nổi cơn thịnh nộ, nhưng dẫu  đó cũng là cốt nhục của ,  thể để con gái  xuất giá cả đời. Suy tính một lát, ông  hạ giọng: "Đợi đến kỳ Ân khoa năm , tìm cho nó một vị hàn môn tiến sĩ là ."
 
Ngô phu nhân  vẻ  bằng lòng, "Hàn môn sinh (kẻ sĩ nhà nghèo) cuộc sống khốn khó, Tĩnh Xu nhà chúng    thể cam tâm chịu đựng cái khổ đó?"
Phạm Khắc Hiếu
 
"Vậy rốt cuộc ngươi còn  gì nữa?" Ngô Quốc Lương bực dọc chất vấn: "Chẳng lẽ ngươi còn ôm mộng gả nó  hào môn thế gia ?"
 
"Cũng... cũng  hẳn là  thể." Ngô phu nhân tiến sát Ngô Quốc Lương, ghé tai thầm thì: "Máu trinh tiết đêm tân hôn, cũng   là  thể giả tạo ."
 
Ngô Quốc Lương  bà  bằng ánh mắt như thể đang  một kẻ ngu xuẩn: "Ngươi nghĩ rằng  bộ Đại Càn Triều  chỉ   ngươi là thông minh, những  khác đều là kẻ đần độn ? Ở Thượng Kinh , công tử thiếu gia của thế gia vọng tộc nào    một đám  hầu hạ trong phòng? Vạn ánh mắt đổ dồn , ngươi   giả bằng cách nào đây?"
 
Ngô phu nhân bóp chặt khăn tay,  lóc t.h.ả.m thiết: "Tĩnh Xu của chúng    khác hãm hại! Cớ gì kẻ hại con bé   sống yên , còn Tĩnh Xu nhà   chịu khổ chịu nhục suốt quãng đời còn ?"
 
Ngô Quốc Lương    bà  than vãn về chuyện . Cho dù Ngô Tĩnh Xu  Ngô Tĩnh Vân hãm hại  , ông  cũng   truy cứu ngọn ngành. Mọi việc  an bài xong xuôi,  cần thiết  gây thêm phong ba nữa. Ông  : "Ta nghĩ ngươi hiện tại  còn thích hợp nắm quyền quản gia nữa. Hãy giao việc nội vụ trong nhà  cho Tĩnh Vân lo liệu ."
 
"Lão gia!" Ngô phu nhân t.h.ả.m thiết túm c.h.ặ.t t.a.y áo Ngô Quốc Lương: "Chẳng lẽ   giẫm đạp thể diện của  xuống bùn đen !"
 
"Người mất mặt chính là ngươi." Ngô Quốc Lương lúc   bà  càng thấy chán ghét. Ngô phu nhân vẫn  cứu vãn tình thế,  lóc : "Tĩnh Vân chỉ là một hài tử mười mấy tuổi,     chuyện quản lý gia môn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-113.html.]
 
"Để Hồ di nương ở bên cạnh trợ giúp là ." Ngô Quốc Lương buông  một câu  dứt khoát rời . Ngô phu nhân khuỵu xuống đất  rống, bà   từng nghĩ  chuyện  diễn biến tới mức .
 
Lúc , Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã từ  tấm bình phong chậm rãi bước . Ba  con họ ôm  nức nở, khiến  ngoài    khỏi cảm thấy bi thương, thê thảm.
 
Bên , Ngô Quốc Lương rời khỏi viện Ngô phu nhân,  lập tức chạy tới phủ Vĩnh Ninh hầu. Người tiếp đón ông  vẫn là Thế tử Tiêu Ngọc Thần. Ngô Quốc Lương  dám dùng chút thủ đoạn tâm cơ nào, trực tiếp bày tỏ ý : chỉ cần phủ Vĩnh Ninh hầu giữ kín chuyện,   nếu  bất cứ việc gì cần đến sức lực của ông , cứ việc lên tiếng.
 
Dĩ nhiên, dù ngoài miệng  như , nhưng đến lúc đó ông  vẫn  tự  cân nhắc, liệu những yêu cầu của phủ Vĩnh Ninh hầu   trong khả năng của   .
 
Lần  tiếp đón, Tiêu Ngọc Thần  còn vẻ bồn chồn lo lắng như  , mà ngược ,  trở nên lão luyện và thành thục hơn đôi chút. Hai  họ giữ thái độ khách khí, lịch sự hòa nhã bàn bạc xong xuôi  chuyện. Tiêu Ngọc Thần đích  tiễn Ngô Quốc Lương  tới cổng Hầu phủ.
 
Ngô Quốc Lương  một  nữa hối tiếc vì  bỏ lỡ một vị nữ tế xuất sắc như , rõ ràng Tiêu Ngọc Thần bây giờ hành sự vô cùng rành mạch,  quy củ. Cẩn thận suy xét,    phong thái  cũng là lẽ thường tình. Vĩnh Ninh hầu  quy tiên,   là Thế tử của Hầu phủ, gánh vác  bộ gia nghiệp. Nghĩ đến  Đường Quốc Công ở phía  chỉ dạy, thì sự trưởng thành  cũng   gì đáng ngạc nhiên.
 
1_Sáng sớm ngày hôm , Đường Thư Nghi yêu cầu quản gia gửi  Canh của Ngô Tĩnh Vân đến Ngô phủ. Ngô Quốc Lương cũng sai  đem  Canh cùng  bộ sính lễ của Tiêu Ngọc Thần trả  Hầu phủ. Hôn sự của hai phủ  cứ thế lặng lẽ  giải trừ.
 
Đương nhiên, tin tức cần truyền vẫn   lan . Tiêu Ngọc Thần cùng Ngô Tĩnh Vân  khi từ hôn, ai nấy đều  tìm đối tượng kết hôn thích hợp, cần thiết  để  đời  rõ cả hai  khôi phục  phận độc .
 
Sau khi hôn ước  hủy, Đường Thư Nghi vốn nghĩ Tiêu Ngọc Thần sẽ chủ động nhắc đến Liễu Bích Cầm, nhưng    hề đả động. Tuy nhiên, điều    nghĩa là   quên khuấy  cũ. Qua  thời gian chung sống, Đường Thư Nghi thấu hiểu tính cách cố chấp của Đại công tử. Mặc dù gần đây Tiêu Ngọc Thần   đổi  ít, nhưng  những thứ  ăn sâu  tâm trí thành chấp niệm,  khó để  đoạn tuyệt.
 
Với Đại nhi tử , e rằng đường tình duyên ắt  trải qua đại nạn.  nàng, một  , chẳng thể nào can thiệp  ngăn cản .