Ngay giờ khắc , Tiêu Ngọc Thần đang ở thư phòng vẽ tranh. Nữ tử trong tranh dung mạo khuynh thành, dáng vẻ yểu điệu thướt tha tựa cành liễu rủ, đôi mắt chứa đựng ánh thu thủy bi thương, chính là Liễu Bích Cầm.
 
Hoàn thành nét vẽ cuối cùng,  cầm cây bút lông, ánh mắt  chút ngây dại, si ngốc   trong bức họa. Một lát ,  mới cất tiếng hỏi Trường Minh đang  bên ngoài cửa: "Khi nào thì  từ thôn trang Tây Sơn sẽ tới phủ?"
 
Trường Minh bước  phòng, liếc    họa giấy, đáp: "Mỗi năm cứ  dịp cuối năm, Hầu phủ sẽ kiểm tra sổ sách. Sau đó, bên  sẽ cử  đến để đối chiếu  chi tiêu."
 
"Đã sắp cuối năm !" Tiêu Ngọc Thần  phiền muộn thở dài thườn thượt,  tiếp lời: "Có cách nào kín đáo đưa chút than củi qua đó ? Sắp tới mùa đông, thôn trang chắc chắn vô cùng lạnh lẽo."
 
"Đại công tử, ngài nên thấu rõ tình hình hiện tại. Chắc chắn   ít kẻ đang  chằm chằm  Vĩnh Ninh hầu phủ chúng . Nếu chúng   bất kỳ động tĩnh nào, e rằng sẽ gây  đại họa." Trường Minh thấp giọng khuyên can.
 
Sự việc   tưởng chừng kết thúc  lời xin  của Lương gia, nhưng  ai    bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về Hầu phủ. Chúng chỉ chờ Hầu phủ  tay sơ suất,  theo manh mối để bắt giữ Liễu Bích Cầm,  đó nhân cơ hội  định tội  bộ Hầu phủ.
 
Tiêu Ngọc Thần    hiểu  lẽ đó, chỉ là trong lòng   khỏi lo lắng khôn nguôi.
 
"Tuy điều kiện ở thôn trang  thể sánh bằng trong phủ, nhưng phòng nghỉ của Liễu cô nương  giường sưởi ấm. Mỗi tối chỉ cần  ấm giường,  lên cũng sẽ  ấm áp." Trường Minh  thêm, trấn an chủ nhân.
 
Tiêu Ngọc Thần khẽ ừm một tiếng,   bắt đầu đắm   bức họa. Trường Minh thấy  thì lặng lẽ lui . Vừa lúc gặp Tử Lăng đang bưng khay  tới,  cũng  ngăn cản, thầm nghĩ để nha đầu  thấy rõ thực tế cũng là chuyện .
 
Phạm Khắc Hiếu
Tử Lăng bưng khay  bước  thư phòng, rón rén tiến tới bàn án. Vừa định lên tiếng thì ánh mắt nàng   chạm  hình bóng  bức họa. Nàng  c.ắ.n nhẹ cánh môi, cố nén cảm xúc  mới cất lời: "Công tử, mời  dùng chút  nóng."
 
Ánh mắt Tiêu Ngọc Thần vẫn dán chặt  bức tranh,  lạnh nhạt bảo: "Cứ đặt xuống đó."
 
Tử Lăng   lệnh, mà  đưa chén  đến tận  mặt . Tiêu Ngọc Thần khẽ cau mày kiếm, liếc  nàng  một cái lạnh nhạt, trầm giọng : "Ngươi  ngoài ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-114.html.]
Tử Lăng rưng rưng đôi mắt đẫm lệ, đặt tách  xuống  xoay  vội vã rời . Vừa  khỏi thư phòng, nàng   bước nhanh về phòng . Trường Minh  theo bóng lưng vội vã của thị nữ , khinh thường hừ lạnh một tiếng: Quả nhiên  kẻ   tự lượng sức ,   rõ vị trí của bản .
 
Ngày hôm , tiết trời trong lành, vô cùng thích hợp để xuất hành. Sau bữa sáng, Đường Thư Nghi hăm hở nhờ Thúy Trúc và Thúy Vân giúp nàng  trang phục. Đó là nam trang. Tú nương trong phủ  may sẵn cho nàng năm bộ. Đường Thư Nghi ngắm nghía hồi lâu, đoạn chỉ  một bộ y phục bằng tơ lụa họa tiết mây trắng tao nhã : "Chọn bộ  . Nhị công tử nhà  thường  bạch y phong lưu,   xem mặc   sẽ phong tình đến nhường nào."
 
Thúy Trúc và Thúy Vân che miệng khẽ khúc khích,  bắt đầu giúp chủ tử  y phục. Đầu tiên là lớp nội y mỏng, kế đến là lớp áo trực xuyến tay ngắn,  đó là áo tay rộng cùng ngoại bào bên ngoài, cuối cùng là đôi ủng da cao cổ. Đường Thư Nghi duỗi hai cánh tay , xoay vài vòng: "Thấy ?"
 
"Vẫn còn  búi tóc." Thúy Vân nhắc nhở.
 
Đường Thư Nghi lúc  mới nhớ , đầu  vẫn còn giữ kiểu búi tóc của nữ nhi, vội vàng nhờ Thúy Trúc vấn  tóc. Mái tóc đen  chải cao gọn gàng, búi đỉnh đầu,  đó đội phát quan bằng thanh ngọc. Trông nàng bỗng chốc trở nên  tuấn và phóng khoáng lạ thường. Chỉ cần tô điểm đôi mày kiếm thêm chút mực, nàng lập tức hóa thành một vị công tử nhã nhặn, tuấn tú.
 
"Nô tỳ thấy hiện giờ ngài còn tuấn mỹ hơn cả Đại công tử nữa." Thúy Trúc  duyên . Thúy Vân  bên cạnh cũng  ngừng gật đầu tán thành.
 
Đường Thư Nghi  cẩn thận soi  trong gương đồng. Mặc dù  trong gương vẫn là dung nhan quen thuộc , nhưng thần thái  khác biệt rõ rệt. Nếu   là  vô cùng  cận, e rằng  ai dám khẳng định nàng chính là phu nhân Vĩnh Ninh hầu.
 
Đứng dậy, nàng sải bước dạo quanh phòng vài vòng,  phất tay : "Hai ngươi cũng mau thu xếp , Gia sẽ dẫn các ngươi  ngoài du ngoạn một chuyến."
 
"Vâng, Lục Gia." Thúy Trúc và Thúy Vân tươi   mệnh.
 
Danh xưng "Lục Gia"  là cách xưng hô mà chủ tớ họ  thống nhất từ . Dựa theo thứ bậc trong phủ Đường Quốc Công, Đường Thư Nghi  năm vị  trưởng, nàng tự nhiên  hàng thứ sáu.
 
Một lúc , Thúy Trúc và Thúy Vân cũng thu xếp xong, hai tên tiểu bộc mới toanh  sẵn sàng. Thúy Vân đổi tên thành Vân Thành, Thúy Trúc đổi tên thành Trúc An.
 
"Đi thôi." Đường Thư Nghi   sải bước hiên ngang  ngoài, Thúy Trúc và Thúy Vân cũng vội vã cất bước theo  chủ tử.