Đường Thư Nghi  bộ dạng đồng lòng phẫn nộ của ba  , trong lòng cảm thấy vô cùng an ủi. Khi  chuyện xảy ,  một nhà cùng  chung một chiến tuyến, hỗ trợ lẫn , đó là điều khó  .
 
“Người nọ... Hiện tại  cũng  nắm rõ lai lịch, chỉ  là  tâm phúc bên cạnh Trường Bình Công chúa. Tuy nhiên Thúy Vân  nhớ rõ diện mạo của kẻ đó,  lẽ tra  tung tích   cũng  khó.” Đường Thư Nghi trầm giọng  thêm: “Sau khi  chuyện   cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng chỉ hậm hực phẫn nộ cũng chẳng ích gì. Các con  xem, chúng  nên  gì tiếp theo?”
 
Ba   đều trầm mặc suy tư, trong phòng nhất thời vô cùng tĩnh mịch.
 
Lúc , bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của Thúy Vân,  là Triệu quản gia  việc cần khải bẩm. Đường Thư Nghi liền cho phép  tiến . Triệu quản gia vén rèm bước , cảm nhận  khí trong phòng  gì đó kỳ lạ,  khỏi hành sự cẩn trọng hơn vài phần.
 
Hắn hành lễ xong  cung kính bẩm báo: “Trong cung truyền tin , chiều hôm nay Trường Bình Công chúa   Hoàng thượng nghiêm khắc huấn thị tại Ngự Thư Phòng,  đó  cấm túc ngay tại Công chúa phủ.”
 
“Vì    cấm túc?” Tiêu Ngọc Châu vội hỏi.
 
“Việc  thì nô tài   rõ.” Triệu quản gia đáp: “Chúng   thể dò la  nội dung câu chuyện trong Ngự Thư Phòng.”
 
Các thế gia quyền quý ở Kinh thành đều  cài cắm  thăm dò tin tức trong cung. Điều    vì mưu toan  phản, mà vì  động tĩnh lớn nhỏ nơi thâm cung đều  thể can hệ đến cơ nghiệp và vận mệnh của cả gia tộc,  sớm để phòng  luôn là thượng sách.
 
Phủ Vĩnh Ninh hầu dĩ nhiên cũng   thăm dò trong cung, nhưng đối với những nơi trọng yếu như Ngự Thư Phòng, họ tuyệt đối  dám mạo hiểm xâm phạm.
 
“Thật   cũng  đoán  vài phần.” Đường Thư Nghi thuật  chuyện  tận mắt chứng kiến Tề Lương Sinh và Trường Bình Công chúa,   tiếp: “Rất  thể Trường Bình Công chúa  xin Hoàng thượng tứ hôn cho nàng  và Tề Lương Sinh, nên mới  quở trách và cấm túc.”
Phạm Khắc Hiếu
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-121.html.]
Đây chính là khả năng lớn nhất. Thánh thượng đương triều tuy đa nghi chuyên quyền, nhưng cũng   kẻ ngu ngốc. Dù Phò mã  thể đảm nhận chức quan trong triều, nhưng Tề Lương Sinh  là Hộ bộ Thượng thư, một trọng thần  khả năng tiến  Nội Các trong tương lai. Dù Hoàng đế  yêu thương Trường Bình Công chúa đến mấy, ngài cũng  thể để Tề Lương Sinh   Phò mã cho một Công chúa nuôi dưỡng vô  nam sủng như .
 
Hành động   chỉ  tổn thương tâm tư của Tề Lương Sinh, mà còn khiến trăm quan triều đình cảm thấy thất vọng và lạnh lòng.
 
Triệu quản gia  lui, Đường Thư Nghi  sang ba   mà hỏi: “Hôm nay ở  lâu, Tề Lương Sinh  hề sợ hãi sự uy h.i.ế.p của Trường Bình công chúa, nguyên do là tại ?”
 
Căn phòng im ắng một lát,  đó Tiêu Ngọc Minh cất tiếng đáp: “Bởi vì   Hoàng thượng sẽ  chấp thuận để   Phò mã của Trường Bình công chúa.”
 
Đường Thư Nghi khẽ gật đầu,  hỏi: “Tại   như ?”
 
Lần  đến lượt Tiêu Ngọc Thần đáp lời: “Bởi vì  là Hộ bộ Thượng thư,  gốc rễ vững chắc trong triều đình. Động   e rằng sẽ gây  nhiễu loạn chính sự.”
 
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, chậm rãi : “Điều quan trọng nhất, chính là   ích với Hoàng thượng,  ích hơn cả Trường Bình công chúa. Người  sống  đời, nhất thiết   giá trị. Nếu   giá trị, hoặc giá trị  đủ lớn, e rằng sẽ  đối mặt với sự xâu xé của vận mệnh.”
 
Nàng  thẳng về phía Tiêu Ngọc Thần,  hỏi: “Nếu như Trường Bình công chúa đến  mặt Hoàng thượng, xin cho con  Phò mã của nàng , con  Hoàng thượng  chấp thuận  ?”
 
Tiêu Ngọc Thần siết chặt song quyền, trầm mặc  đáp. Đường Thư Nghi   tiếp: “Ta nghĩ Hoàng thượng   thể sẽ đồng ý, dù  con trong lòng  cũng chẳng trọng yếu bằng Trường Bình công chúa. Dĩ nhiên,  và Ngoại công của con cũng  thể liều mạng ngăn cản chuyện con   Phò mã.  hai  chúng   thể liều mạng  bao nhiêu ?”
 
Nàng  sang Tiêu Ngọc Minh cùng Tiêu Ngọc Châu: “Các con cũng thế,   cũng  thể gặp  những hiểm nguy tương tự. Hiện tại uy danh của phụ  các con vẫn còn đó, Hoàng thượng còn chút kiêng dè, chúng  vẫn  thể sống  tôn nghiêm.  đợi thêm vài năm nữa, chờ quân Tây Bắc  còn nhớ rõ Tiêu Hoài là ai, nếu các con vẫn cứ duy trì tình trạng ...  cần  tới  khác, chỉ cần loại ngoại thích bất ngờ phất lên như Lương Kiến An cũng  thể đạp lên đầu chúng  mà lộng hành, chèn ép.”