Đường Thư Nghi dòm  ngoài song cửa, hành lang bên ngoài  treo đèn lồng, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ,  mỏng manh    chút lạnh lẽo.
 
Trong phòng yên tĩnh tựa như thời gian  ngưng đọng. Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều cúi đầu, siết chặt bàn tay trầm mặc. Phụ  qua đời, bọn họ đau thương khổ sở, nhưng cuộc sống thường nhật cũng chẳng hề  đổi, bọn họ  từng nghĩ sâu xa đến mức .
 
Qua một hồi lâu, Đường Thư Nghi mới cất tiếng: “Trên thế gian ,  một ai  thể tự do tự tại,   điều kiêng nể, cho dù là Hoàng đế cũng  ngoại lệ.    năng lực mạnh mẽ, càng nhiều  kiêng dè thì  gian tự do sẽ càng rộng mở. Kẻ ăn mày đầu đường xó chợ chỉ  thể thủ  ăn xin trong khu vực của chúng, bước qua ranh giới sẽ   khác xua đuổi, thậm chí là đ.á.n.h đập. Ngày thường, hành khất còn  vô cùng cẩn trọng, lỡ đắc tội  quyền thế thì e rằng ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
 
Còn đại quan Nhất phẩm như Tề Lương Sinh, đến cả Hoàng tử Công chúa cũng  dám  khó, thậm chí là họ còn  nỗ lực kết giao, nịnh bợ. Đây chính là sự khác biệt giữa năng lực.”
Phạm Khắc Hiếu
 
Nói xong những lời , Đường Thư Nghi bắt đầu phẩm . Điều nên   dặn dò, phần còn  cứ để bọn chúng tự  ngẫm nghĩ.
 
Một lát , Tiêu Ngọc Thần mở lời: “Mẫu , nhi tử  rõ.”
 
Đường Thư Nghi chỉ ừm một tiếng, cũng  hỏi   ngộ  điều gì.
 
“Nương, con cũng  hiểu.” Tiêu Ngọc Minh cũng , sắc mặt   còn vẻ cợt nhả như lúc .
 
“Con cũng  thấu.” Tiêu Ngọc Châu cũng .
 
Đường Thư Nghi  ba  : “Cư an tư nguy, các con  thể thấu hiểu  thì . Kế tiếp chúng   tới kẻ bên cạnh Trường Bình công chúa, các con định tính toán  ?”
 
“Trước tiên  tra rõ lai lịch của gã .” Tiêu Ngọc Thần . “Xem thử gã  thù oán với con,  là  kẻ nào sai khiến.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-122.html.]
Cơn phẫn nộ qua , đầu óc Tiêu Ngọc Thần  trở nên minh mẫn, bắt đầu sắp xếp sự việc  rõ ràng mạch lạc.
 
“Được, cứ  như  . Nếu cần  giúp sức thì cứ tới tìm Triệu quản gia.” Đường Thư Nghi thấy trời  muộn, bèn dặn dò: “Đã trễ , các con đều trở về nghỉ ngơi .”
 
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh  dậy hành lễ với Đường Thư Nghi,  đó cùng  rời khỏi phòng. Tiêu Ngọc Châu vẫn  ở  thêm một chút.
 
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cùng bước  khỏi Thế An Uyển  về tiền viện, hai  cùng sánh bước nhưng chẳng hề cất lời, song họ đều rõ lòng đối phương đang dậy sóng. Cả hai sánh bước cùng ,  nhanh  tới Dực Nhiên Cư của Tiêu Ngọc Minh. Hai  đều dừng chân, nhưng vẫn giữ vẻ trầm mặc.
 
Một lát , Tiêu Ngọc Thần mới : “Mẫu  hẳn  vượt khỏi bi thương khi phụ  qua đời, hơn nữa  còn trở nên phấn chấn hơn  , đúng là   nương sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
 
Tiêu Ngọc Minh vẫn trầm mặc. Tiêu Ngọc Thần  : “ chúng  vẫn  thể bước  khỏi vòng tay che chở của phụ . Mẫu    đúng, nếu  một ngày uy vọng của phụ   còn, mà chúng  cứ tiếp tục như hiện tại... bất kham, vô dụng,     đây?”
 
“Đệ  rõ.” Tiêu Ngọc Minh , giọng điệu vô cùng trịnh trọng.
 
Tiêu Ngọc Thần thấy lời      lọt tai, bèn vỗ nhẹ lên vai ,  xoay  trở về viện của . Tiêu Ngọc Minh ngẩng đầu  bầu trời đêm đen như mực, hít sâu một   bước  viện.    về phòng ngủ mà   thẳng tới thư phòng, lấy  một thanh trường đao, mang  luyện võ trường.
 
Đây là đao pháp phụ   dạy cho . Trước , mỗi khi phụ  về Thượng Kinh,  sẽ chuyên tâm luyện vài ngày, nhưng  lúc  ,  liền bỏ bễ. Hiện tại bắt đầu luyện tập , quả thực  chút gian nan.
 
Phụ  từng  chờ  tròn mười ba tuổi sẽ đưa  tới Tây Bắc, để  trải nghiệm chiến trường. Nếu  nỗ lực,   cũng  thể trở thành đại tướng quân.   còn  tới mười ba tuổi thì phụ   qua đời.
 
Nhớ tới chuyện xưa,   dứt khoát vung trường đao...