Tiêu Ngọc Minh mím môi, trầm mặc một lát  mới đáp: “Mẫu   giờ đây  còn như xưa.”
 
“Không giống điểm nào?” Tề Nhị    rướn cổ ngóng  trong, chỉ thấy Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh đang sánh bước, hình như hai  đang chuyện trò gì đó.
 
“ thật là  phần  giống.” Tề Nhị kề sát Tiêu Ngọc Minh, hạ giọng thủ thỉ: “Mẫu  ngươi cũng như phụ  ,  gánh vác vai trò  cha    . Mẫu  ngươi đóng vai cha quả thực  tệ, nhưng phụ   đóng vai  thì thực sự  đủ chuẩn mực.”
 
Hiện giờ, trong lòng Tiêu Ngọc Minh vô cùng khó chịu. Từ lúc trông thấy Đường Thư Nghi, tâm trạng    yên, vì  cứ ngỡ  tới là Tiêu Ngọc Thần. Giờ   Tề Nhị  mẫu     cha   , n.g.ự.c  càng lúc càng như  tảng đá đè nặng.
 
“Tổ mẫu ngươi vẫn đang tiếp tục tìm kiếm kế mẫu cho ngươi ?” Tiêu Ngọc Minh lập tức chuyển sang chuyện khác.
 
Tề Nhị thở dài thườn thượt: “ , Trường Bình công chúa  tạm thời im  lặng tiếng nhưng tổ mẫu   bắt đầu  chịu  yên. Ngẫm   còn t.h.ả.m hơn ngươi, phụ  ngươi  còn nhưng mẫu  ngươi sẽ  tìm kế phụ, mẫu   mất , phụ   chắc chắn sẽ tìm kế mẫu cho .”
 
Máu hóng chuyện của Tiêu Ngọc Minh  trỗi dậy,  nhỏ giọng hỏi Tề Nhị: “Tổ mẫu ngươi nhắm trúng cô nương nhà ai ?”
 
Tề Nhị khịt mũi hừ lạnh: “Chính là nữ nhi của tên Triệu Nguyên Chính thích xu nịnh , hình như tên là Triệu Liên Tuyết. Tổ mẫu   gia thế nàng  thấp kém, về nhà  sẽ  dám khi dễ . Hừ, tiểu gia   trưởng thành , còn sợ một kế mẫu .”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Ngươi  sợ kế mẫu, nhưng ngươi sợ phụ  ngươi đấy thôi!” Tiêu Ngọc Minh nhỏ giọng nhắc nhở: “Người  thường  ‘  kế ắt  cha ghẻ’ (kế mẫu ắt  kế phụ), ngươi vẫn nên cẩn thận một chút .”
 
Tề Nhị  xong, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
 
Phía bên , Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh  theo thư đồng tới  cửa thư phòng của sơn trưởng. Sau khi thư đồng cung kính thông báo, một giọng  lạnh nhạt vọng : “Vào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-132.html.]
 
Thư đồng đẩy cửa, cung kính mời hai vị tiến . Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh liền bước chân  thư phòng. Chỉ thấy ba vách tường trong phòng  đều là những giá sách xếp đầy ắp, giữa phòng bày một án thư khổng lồ, phía  án thư là một lão giả tóc hoa râm, đang chăm chú  sách.
 
Thư đồng đưa khách  phòng xong liền lặng lẽ rời . Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh  chờ  án thư, nhưng lão giả vẫn chăm chú  quyển sách  tay,  hề bố thí cho họ một ánh mắt.
 
Một  là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cao quý, mang phẩm tước Nhất phẩm Cáo mệnh của triều đình. Một  là đại quan, Hộ bộ Thượng thư chưởng quản  vấn đề tài chính quốc khố. Hai nhân vật như thế  nếu tiến cung diện kiến Hoàng thượng cũng  cần  chờ đợi quá lâu. Thế nhưng vị sơn trưởng     chút phép tắc đãi khách nào.
 
Đường Thư Nghi  chút  hài lòng. Người  thể đảm nhiệm chức Sơn trưởng Thượng Lâm Thư Viện tất nhiên  là bậc đại nho đương thời, nhưng dù học thức uyên thâm, cớ gì  kiêu ngạo đến mức ? Tuy nhiên, nàng cũng   là  dễ  cảm xúc điều khiển. Tề Lương Sinh  thể nhẫn nại, cớ  nàng   thể?
 
“Phương sơn trưởng.” Tề Lương Sinh chắp tay hành lễ với lão giả, đó là một kiểu bình lễ. Thấy , Đường Thư Nghi cũng chắp tay hành bình lễ với lão.
 
Phương Kỳ Sơn lúc  mới buông quyển sách xuống, ngước mắt  về phía hai ,  đó nhàn nhạt : “Hai vị  xuống.”
 
Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh  an tọa, bên ngoài cửa  vang lên tiếng thông báo của thư đồng: “Bẩm sơn trưởng, Nam Lăng bá  tới.”
 
“Vào .” Phương Kỳ Sơn vẫn đáp lời bằng giọng điệu lạnh nhạt.
 
Nam Lăng bá lập tức bước , chắp tay hành lễ với Phương Kỳ Sơn   xuống bên cạnh Tề Lương Sinh.
 
“Tiêu Ngọc Minh, Tề Hòa Quang, Nghiêm Tử Mặc, ba vị học sinh , ngày thường  sách biếng nhác,  còn nhiều  trốn học. Hôm nay, chúng còn dám động thủ với  khác ngay  lớp, quả thực quá mức vô pháp vô thiên. Các phu tử  còn cách nào quản giáo, chi bằng cho thôi học .” Phương Kỳ Sơn .