Phương sơn trưởng  thốt  lời thôi học, cả thư phòng lập tức tĩnh lặng hồi lâu. Nam Lăng bá đột nhiên  bật dậy, trừng cặp mắt hổ  Phương sơn trưởng, gằn giọng: “Không , tuyệt đối  thể cho thôi học!”
 
Ý thức  thái độ của   phần lỗ mãng,  mới chậm rãi : “Phương sơn trưởng, tuy Tử Mặc nhà    nghịch ngợm, nhưng khi trở về  chắc chắn sẽ quản giáo nó nghiêm khắc hơn,  thể thôi học! Thằng bé mới mười bốn tuổi,   sách thì để nó ở nhà  gì? Chẳng lẽ   trêu ch.ó chọc mèo, rời nhà trốn  ?”
 
Sắc mặt Phương sơn trưởng càng lúc càng khó coi: “Nam Lăng bá, thư viện là nơi để chuyên tâm học hành, chứ   chốn để phí hoài thời gian.”
 
“Vậy thì cứ để nó học thêm hai năm nữa , lớn hơn một chút ắt sẽ hiểu chuyện hơn mà.” Nam Lăng bá vẫn  chịu từ bỏ.
 
 Phương sơn trưởng  hạ quyết tâm dứt khoát: “Con cái của các vị, xin mời mang về nhà mà tự quản giáo. Cứ quyết định như  , xin mời các vị mang hài tử về.”
 
Nam Lăng bá còn định thốt lời gì đó nhưng   Tề Lương Sinh kịp thời kéo y , chỉ  thể im lặng. Chỉ thấy Tề Lương Sinh chắp tay hành lễ với Phương sơn trưởng: “Từ  tới nay   phiền Phương sơn trưởng nhiều .”
 
Lời  là  ý  cho Tề Nhị thôi học. Nam Lăng bá nóng nảy. Y cứ tưởng Tề Lương Sinh kéo  là để tìm cách thuyết phục, nào ngờ   cúi đầu chấp nhận.
 
“Phương...”
 
“Đã  phiền Phương sơn trưởng.” Đường Thư Nghi cũng chắp tay thi lễ, cắt ngang lời Nam Lăng bá. Nam Lăng bá tức giận đến mức trợn tròn mắt  Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh, nhưng hai  đều  hề nao núng.
 
Lúc , Phương sơn trưởng  Đường Thư Nghi : “Hầu phu nhân, gần đây Đại công tử quý phủ  sách   tiến triển!”
 
Đường Thư Nghi  hiểu vì  ông   nhắc tới Tiêu Ngọc Thần, nhưng vẫn đáp: “Ngọc Thần quả thực học hành hơn Ngọc Minh một chút, bình thường cũng xem như là nghiêm túc khắc khổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-133.html.]
 
Phương sơn trưởng khẽ hừ lạnh một tiếng, tuy nhẹ đến mức khó mà   nhưng Đường Thư Nghi vẫn nhận  sự mỉa mai trong ánh mắt ông . Lại  ông  : “Sách  vạn quyển, đức hạnh bại hoại, chi bằng  .”
 
Sắc mặt Đường Thư Nghi lập tức lạnh xuống. Lời  rõ ràng là đang  Tiêu Ngọc Thần đức hạnh  vấn đề! Lại còn   vẻ  mặt  khác, đây là quang minh chính đại hủy hoại tiền đồ của Tiêu Ngọc Thần! Một đại Nho đương thời, sơn trưởng của thư viện Thượng Lâm  nhận xét đức hạnh của Tiêu Ngọc Thần  vết nhơ, bảo     kết giao bằng hữu,   mà lập  hành sự?
 
Tuy Tiêu Ngọc Thần  chút hồ đồ trong chuyện nam nữ,  chút cứng đầu, nhưng  thể xem là đức hạnh  vấn đề. Lời nhận xét , nàng tuyệt đối  thể chấp nhận.
 
Nàng xoay , từ  cao  xuống Phương sơn trưởng đang an tọa  án thư. Đường Thư Nghi khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt  sắc lạnh hỏi: “Phương sơn trưởng thốt  lời , là  ý gì!”
 
“Hừ!” Phương sơn trưởng  hừ lạnh: “Chuyện Đại công tử quý phủ  , chẳng lẽ Hầu phu nhân   rõ?”
 
“Mong Phương sơn trưởng chỉ giáo.” Đường Thư Nghi chắp tay thi lễ,  một cách nghiêm nghị: “Nếu Ngọc Thần nhà  quả thật  chuyện sai trái,  chắc chắn sẽ nghiêm khắc quản giáo. Bằng ,  mong Phương sơn trưởng hãy thu  lời , quân tử   vọng ngữ.”
 
Một câu “quân tử   vọng ngữ”  khiến Phương sơn trưởng biến sắc. Một đại Nho đương thời     nghi ngờ  dối, điều  chẳng khác nào đ.á.n.h thẳng  mặt ông . Ông   ngờ vị Hầu phu nhân   hành xử cứng rắn đến . Chẳng  chi phu quân  khuất của nàng, cho dù là các đại quan triều đình đối với ông  cũng  khách khí đôi phần, Tề Lương Sinh chính là một ví dụ rõ rệt.
 
Ông  giận dữ: “Vậy lão hủ hỏi ngươi, hôn sự của phủ ngươi và Ngô phủ  hủy  đúng ?”
 
Đường Thư Nghi sửng sốt,  ngờ Phương sơn trưởng  đề cập đến chuyện .  nàng cũng  e ngại: “,  hủy mấy ngày . Phương sơn trưởng cảm thấy  gì   ?”
 
Phạm Khắc Hiếu
“Có gì  ?” Phương sơn trưởng  hừ lạnh: “Chẳng lẽ   vì Đại công tử quý phủ    chuyện gì thất đức ?”