“Nương,  cảm thấy biện pháp   thỏa đáng ?” Tiêu Ngọc Minh thấy nàng trầm mặc,  vội vàng : “Nếu  thì hạ kịch độc. Mua chuộc  trong phủ   bỏ thuốc, hoặc là thuê sát thủ chuyên nghiệp…”
 
“Dừng.” Đường Thư Nghi vội vàng ngắt lời,  đó hạ giọng: “Ám sát Nhị hoàng tử, chỉ cần sơ suất dù chỉ một ly, cả nhà chúng  sẽ vạn kiếp bất phục. Con  thể hành động thiếu suy xét, hiểu ?”
 
Tiêu Ngọc Minh  khôi phục vẻ ung dung thản nhiên: “Ừm, con . Cho nên đến giờ,  vẫn  động thủ.”
 
Hiện tại  động thủ? Vậy là   sẽ động thủ ? Đường Thư Nghi run rẩy chỉ   : “Ta cảnh cáo con, tuyệt đối   tự   tay với Nhị hoàng tử.”
 
“Nương, chẳng   cũng  trừ khử Nhị hoàng tử ? Con sẽ  theo sự sắp xếp của nương.” Tiêu Ngọc Minh .
 
Đường Thư Nghi: “... Ta    g.i.ế.c Nhị hoàng tử hồi nào?”
 
Tiêu Ngọc Minh: “Chẳng      cho con tự   tay ? Nói cách khác,    phương án đối phó .”
 
Phạm Khắc Hiếu
Đường Thư Nghi cảm thấy bản     cho choáng váng, đầu óc nhất thời  cuồng. Nàng vội vàng     trong phòng, chờ đại não thanh tỉnh đôi chút mới tiến đến  mặt Tiêu Ngọc Minh. Nàng khẽ  xổm xuống, gằn từng tiếng, từng chữ: “Cho dù là chuyện gì, phàm là   thì ắt sẽ lưu  dấu vết. Đừng ôm tâm lý may mắn hão huyền. Nếu con động thủ ám sát Nhị hoàng tử, lỡ như sự tình bại lộ, hậu quả  con    thể gánh vác nổi chăng?”
 
Tiêu Ngọc Minh  xong lời nàng, trầm mặc một lúc lâu mới đáp: “Nương, con , hiện tại con  đủ năng lực, con sẽ  động thủ. Chờ   con  đủ bản lĩnh để g.i.ế.c   hãy .”
 
Đường Thư Nghi tuyệt đối tin rằng  đây   từng nung nấu ý niệm ám sát Nhị hoàng tử. Hiện giờ, mạnh mẽ ép buộc  từ bỏ ý nghĩ đó   là hành vi sáng suốt. Hắn đang ở thời kỳ phản nghịch, càng cương quyết ngăn cản,   chừng  sẽ thực sự  tay. Đến lúc đó, nếu  thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t Nhị hoàng tử thì tính ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-140.html.]
 
Nhị hoàng tử sống c.h.ế.t thế nào nàng  bận tâm, nhưng tuyệt đối  thể để Tiêu Ngọc Minh  tay. Hiện tại, cả nhà bọn họ  thể gánh nổi cơn thịnh nộ vì mất con của Hoàng đế.
 
“Được, Nhị hoàng tử và gia đình   thù oán,   tuyệt đối  thể lên  Hoàng đế.” Đường Thư Nghi  xổm, hạ giọng thủ thỉ: “Có  nhiều biện pháp để ngăn  đăng cơ, hơn nữa  chỉ  chúng      Hoàng đế. Con  cần  dùng biện pháp hiểm ác nhất, hành động như  là lỗ mãng.”
 
Thấy  mím môi trầm tư, Đường Thư Nghi cảm thấy   tiếp thu  đôi chút, bèn  tiếp: “Con mới mười bốn tuổi, tuy...  coi là trưởng thành, nhưng kinh nghiệm va chạm còn quá ít ỏi, thủ đoạn mưu kế cũng chỉ như trứng chọi đá mà thôi. Có một  việc con thấy đơn giản, nhưng khi thực hiện   dễ dàng như . Ví như chuyện con trốn học    tố giác, còn dẫn đến xô xát, cuối cùng  đuổi học, huống hồ là chuyện trọng đại như ám sát một .”
 
Nghe thấy chuyện   đuổi học, Tiêu Ngọc Minh chẳng hề thấy hổ thẹn, chỉ nhếch miệng  : “Nương, con  rõ. Con cũng chỉ buột miệng   thôi, nào  thực sự động thủ.”
 
Đường Thư Nghi thấy   ôn hòa vô hại như ,  hiểu  trong lòng  run sợ. Nàng lặng lẽ hít sâu một , : “Con   là .”
 
“Nương,  định bắt con quỳ bao lâu?” Tiêu Ngọc Minh nhếch môi , hỏi .
 
Đường Thư Nghi   nữa nhận , nhị nhi tử  quả thực là kẻ cứng đầu khó lường. Nàng  dậy : “Sau  con  cần đến thư viện  sách nữa. Về tương lai   gì, con suy nghĩ cho thật thấu đáo  mới   khỏi từ đường.”
 
“Nương, con  suy nghĩ thấu đáo  đây.” Tiêu Ngọc Minh nhúc nhích đầu gối . Lần   giam trong thư phòng, y  cần quỳ, còn  thể  ngủ  giường. Lần    quỳ,  chỉ  lập tức  thả .
 
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: “Không, con vẫn  nghĩ thấu đáo. Tiếp tục quỳ .”