“Mặc dù , vẫn  đề phòng cẩn trọng. Hơn nữa, lúc   hành sự, nếu còn  kẻ khác  chuyện thì  nhanh chóng bịt miệng.” Đường Thư Nghi : “Ngày mai ngươi mời Tiết Cát về nhà, giải thích tường tận chuyện  với  , dặn dò   trừ khử triệt để những kẻ   chuyện .”
 
“Dạ,  rõ!” Tiêu Ngọc Thần cao giọng đáp lời,  giờ   việc  từng nghĩ sâu xa như .
 
“Ngươi tự ngẫm  xem còn chỗ nào sơ hở .” Đường Thư Nghi  xong bèn  dậy   ngoài. Nàng thực sự mệt mỏi, hiện tại chỉ  đổ sập xuống giường nghỉ ngơi. Còn Tiêu Ngọc Thần, vẫn tiếp tục quỳ gối ở Từ đường.
 
Trường Minh là  tinh ý, thấy phu nhân  rời  bèn vội vàng chạy  mở cửa. Đường Thư Nghi bước  khỏi từ đường, Thúy Trúc và Thúy Vân nhanh chóng bước tới đón, một  thắp đèn lồng, một  đỡ nàng, ba   về phía Thế An Uyển.
 
Bà tử trông coi từ đường thấy ba   xa,  ngoài cửa  Tiêu Ngọc Thần vẫn quỳ  đất  dè dặt : “Đại công tử, nô tỳ ...  khóa cửa ạ.”
 
Tiêu Ngọc Thần quỳ gối  hề đáp lời. Trường Minh chủ động khép cửa , : “Khóa , cứ khóa  .”
 
Bà tử khóa cửa từ đường. Trường Minh  đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần quỳ xuống: “Đại công tử, ngài  quỳ mấy canh giờ , xin ngài nghỉ ngơi một lát , tiểu nhân xin quỳ  ngài.”
 
Tiêu Ngọc Thần quỳ bất động,  đầu hỏi Trường Minh: “Lúc mẫu  đến ngõ Mai Hoa, ngươi cũng  theo?”
 
“ ...” Trường Minh  Tiêu Ngọc Thần  hỏi tình huống của Liễu Bích Cầm nên rành mạch thuật  chuyện Đường Thư Nghi tới ngõ Mai Hoa, cuối cùng cẩn thận :
 
“Tiểu nhân cho rằng Liễu cô nương về An Mộc theo sự sắp xếp của phu nhân là lựa chọn  nhất. Phu nhân cũng   an bài nhà cửa và cửa hàng cho nàng  ở đó. Đường gia ở An Mộc căn cơ sâu dày,  Đường gia quan tâm, nửa đời  của Liễu cô nương tuyệt đối sẽ   lo cơm áo gạo tiền.”
 
Tiêu Ngọc Thần  xong, trầm mặc hồi lâu  mới thốt : “Nàng   rời xa .”
 
Nghĩ đến    và Liễu Bích Cầm cách  nghìn trùng xa cách, Tiêu Ngọc Thần vô cùng đau lòng. Hắn nghĩ Liễu Bích Cầm cũng . Hắn chỉ đành than thở vận mệnh oái oăm trêu ngươi, giá như Liễu gia  gặp họa thì hai  bọn họ   thể thuận lẽ thành  sinh con đẻ cái, nhưng hiện tại...
Phạm Khắc Hiếu
 
Lúc , Tiêu Ngọc Thần tâm loạn như ma. Hắn  nghĩ đến tình yêu gian nan của bản  và Liễu Bích Cầm  ,  nghĩ tới bản  là Thế tử phủ Vĩnh Ninh Hầu,  gánh vác trách nhiệm,  nghĩ đến những chi tiết lúc cứu Liễu Bích Cầm, xem trong đó  còn sơ hở nào ...
 
Từ nhỏ đến lớn,   từng cảm thấy cuộc sống  khó khăn và đầy trắc trở như .
 
Trường Minh quỳ gối bên cạnh , lén   vài , dường như  lấy hết dũng khí, mở miệng : “Đại công tử, nô tài... nô tài cả gan   vài câu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-15.html.]
 
Tiêu Ngọc Thần liếc mắt  : “Ngươi  gì cứ  .”
 
“Đại công tử, ngài đối với Liễu cô nương là nhất vãng tình thâm, nhưng nô tài  dám chắc Liễu cô nương cũng đối với ngài như .” Trường Minh  tới đây thì cảm nhận  ánh mắt sắc như kiếm của Tiêu Ngọc Thần quét qua  , nhưng   vẫn căng da đầu  tiếp: “Chuyện gì ngài cũng suy tính cho nàng , mạo hiểm  hạch tội để cứu nàng   ngoài, an trí nàng  ở ngõ Mai Hoa, cuộc sống còn sung túc hơn .  nàng   từng nghĩ cho ngài ? Nếu thật lòng nghĩ cho ngài, nàng nên  lời phu nhân , rời khỏi Thượng Kinh mà lánh xa chốn thị phi.  nàng  cố tình bám lấy ngài, còn   Hầu phủ, nàng...”
 
“Được .” Tiêu Ngọc Thần cau chặt mày, ngữ điệu trở nên nghiêm khắc.
 
 Trường Minh   ý định dừng , tiếp tục : “Nàng   nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý của Hầu phủ...”
 
“Ngươi câm miệng!” Tiêu Ngọc Thần lạnh giọng quát lớn: “Ngươi  cái gì? Ta và nàng cùng  trưởng thành, nàng là  như thế nào, chẳng lẽ   rõ ?”
 
“ lòng  khó đoán, Liễu gia...”
 
“Câm miệng! Ta lệnh ngươi lập tức câm miệng!” Tiêu Ngọc Thần giận dữ đến mức trán nổi gân xanh,   chịu nổi bất kỳ lời lẽ nào báng bổ Liễu Bích Cầm.
 
Trường Minh chỉ đành ngậm miệng  dám  thêm, nhưng trong lòng càng thêm bất mãn với Liễu Bích Cầm, đích thị nàng  là tai họa của Thế tử!
 
Cả Từ đường chìm  tĩnh lặng. Mãi một lúc , Tiêu Ngọc Thần mới cất tiếng: “Ngươi  dậy ,  ai phạt ngươi quỳ.”
 
Hắn  Trường Minh   là vì giữ gìn thể diện cho , nhưng Trường Minh nào hiểu  Cầm  .
 
“Nô tài xin bồi Thế tử.” Trường Minh nhỏ giọng thầm thì: “Phu nhân   còn ở đây, ngài cũng  cần  quỳ mãi như thế.”
 
Tiêu Ngọc Thần xoa xoa đầu gối  tê dại vì quỳ lâu: “Mẫu  trừng phạt là đúng,  nên quỳ chịu tội.”
 
Là đích trưởng tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ, là Thế tử,  quả thực  xứng đáng với danh vị .
 
Trường Minh  thể thấu hiểu  nỗi lòng của Thế tử, nếu     tội, tại   cứ canh cánh Liễu Bích Cầm trong lòng?