Mạnh Thành Thiên   thể cam tâm để mỹ nhân  mới  , còn  kịp hưởng thụ,  rơi  tay kẻ khác. Hắn chỉ  thể căm hận cởi ngọc bội, ngọc quan  , cùng tất cả ngân phiếu mang theo giao hết cho Tiêu Ngọc Minh,  nghiến răng : "Cho ngươi hết, giờ thì để   ."
 
Tiêu Ngọc Minh tùy ý liếc mắt  đống vật phẩm, : "Nếu  thế,  cho ngươi nửa ngày. Nếu  tối nay ngươi  mang bạc đến trả, mấy thứ  sẽ thành của ."
 
"Sau khi hồi thành sẽ lập tức trả cho ngươi." Mạnh Thành Thiên  nghiến răng .
 
"Được." Tiêu Ngọc Minh đáp.
 
Câu "Được"  khiến Mạnh Thành Thiên và Liễu Bích Cầm trong xe đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Tiêu Ngọc Minh cùng những  khác tránh sang một bên, nhường đường cho đoàn  Mạnh Thành Thiên  qua. Nhìn đám đông dần dần khuất bóng.
 
Tề Nhị   : "Nghe  Mạnh Thành Thiên săn  một mỹ nhân, các ngươi thử đoán xem mỹ nhân   xinh  đến nhường nào?"
 
Nghiêm Ngũ  lớn đáp lời: "Mỹ nhân   , ngươi về nhà tìm một  nếm thử liền rõ."
 
Tề Nhị bĩu môi , "Ta cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, song phụ  quản giáo nghiêm khắc, hiện giờ vẫn  cho phép  đụng chạm đến việc đó."
 
Nghiêm Ngũ nhún nhún vai: "Phụ   cũng  cho phép."
 
Trong các thế gia vọng tộc, mặc dù  sắp xếp  ít tỳ nữ   bên cạnh các công tử thiếu gia, về cơ bản đều là chuẩn   thông phòng.   nhà cũng  gia quy,   để công tử khai trai quá sớm. Một là sợ tổn thương cơ thể, hơn nữa là sợ trầm mê nữ sắc, bỏ bê học hành.
 
Những gia đình quản giáo nghiêm khắc, thông thường đều để đến  đại hôn mới cho công tử khai trai, chủ yếu để họ  chút kinh nghiệm, tránh khỏi sự bỡ ngỡ thất thố trong đêm viên phòng đại hôn.
 
Nam tử Đại Càn Triều thông thường mười sáu tuổi trở lên liền thành , mà nam tử của thế gia đại tộc thường thành  muộn hơn một chút, đều là mười tám đến hai mươi mới kết hôn.
 
Lúc , Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều  về phía Tiêu Ngọc Minh, y hừ một tiếng: "Đừng  như   thể. Ta còn  thủ hiếu."
 
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều thở dài, bọn họ thực sự  hiếu kỳ.
 
Đột nhiên, Tề Nhị kéo Nghiêm Ngũ và Tiêu Ngọc Minh  gần, ba cái đầu chụm  với ,  đó nhỏ giọng : "Hay là... Hay là đợi qua năm, đến màu xuân, Ngọc Minh thủ hiếu xong, chúng  ...  Thanh Lâu giải tỏa thử xem? Tìm một đóa hoa  từng  khai phá, chắc chắn sẽ  mang bệnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-171.html.]
 
Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ đều dùng vẻ mặt kinh ngạc  , bọn họ mặc dù ăn chơi, nhưng gia đình mệnh lệnh cấm  sòng bạc và thanh lâu. Nếu  phát giác,   đ.á.n.h đến chốt cũng bước nửa chân  cửa tử. Cho nên hai nơi ô uế , ba  bọn họ thường  dám đề cập đến.
 
Tề Nhị  hai  bọn họ  đến mức  chuyện cũng  chút lắp bắp, "Ta.... Ta chỉ hiếu kỳ thôi, thực sự là hiếu kỳ. Lại , các ngươi  tò mò ?"
 
Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ  lên tiếng, bọn họ cũng  hiếu kỳ.  chuyện đến Thanh Lâu , bọn họ vẫn còn chút lưỡng lự, bởi nếu lỡ  phát giác, nhất định sẽ  nhận hình phạt nghiêm khắc nhất.
 
"Đến lúc đó  tính tiếp ." Nghiêm Ngũ ôm hồ ly đỏ trong tay : "Nữ nhân   sánh bằng mỹ lệ của hồ ly đỏ ."
 
Lời  của   thành công lôi kéo Tề Nhị và Tiêu Ngọc Minh, ba  bọn họ bắt đầu nghiên cứu con hồ ly đỏ như m.á.u .
Phạm Khắc Hiếu
 
Thật , ba  bọn họ thực sự  tò mò về loại chuyện , cũng giống như đang tò mò về con hồ ly đỏ  .
 
Ba  họ chơi đùa với hồ ly đỏ một lúc,  đó cưỡi ngựa về thành. Tiêu Ngọc Minh ôm hồ ly đỏ đến phủ Đường Quốc Công , Đường Quốc Công đang đãi khách,  liền ôm hồ ly đỏ đến thư phòng chơi.
 
"Ta cứ ngỡ ngươi mượn xong sẽ quên đường trả  đấy." Sau khi Đường Quốc Công trở  thư phòng liền mỉm  .
 
Tiêu Ngọc Minh vội vàng  dậy, ôm lấy hồ ly vẻ mặt đau khổ : "Không thể để mẫu   thấy con hồ ly , nếu  nương nhất định bắt   săn bằng  cho ngài  nào là hồ ly trắng  hồ ly bạc gì đó."
 
Đường Quốc Công thấy  bày  vẻ mặt đau khổ , bật  lớn,  hỏi: "Có chuyện gì khiến ngươi phiền lòng ?"
 
Tiêu Ngọc Minh nặng nề thở dài một  : "Hôm qua,  săn  vài con thỏ,   bao tay cho nương và Ngọc Châu, nương  liền bảo  bắt báo săn hổ,   ủng ấm cho ngài."
 
Đường Quốc Công   lớn: "Vẫn là khuê nữ nhà  hiếu thuận nhất."
 
Tiêu Ngọc Minh: "......."
 
Coi như   .