Triệu quản gia  là Đại quản gia của Hầu phủ, công việc đương nhiên vô cùng bận rộn, đến cuối năm  càng tất bật, gần như chân  chạm đất. Tuy nhiên, dù bận rộn đến mấy, giờ đây  cũng  tạm gác  công việc khác , dồn  lực  việc quan trọng nhất: điều tra Tô Bính Thương.
 
Hắn giao  công việc trong tay cho Quản sự  trướng,  đó bắt tay  công cuộc điều tra lai lịch của Tô Bính Thương.
 
Những chuyện giao thiệp bên ngoài của một  vốn  khó để tra xét. Quả nhiên, chỉ một ngày ,    lượt bẩm báo kết quả điều tra cho Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh.
 
Ngay từ lúc Đường Thư Nghi căn dặn  rằng, nếu  bất kỳ tin tức nào về Tô Bính Thương thì  tìm hai vị công tử để bẩm báo, Triệu quản gia  hiểu rõ. Đường Thư Nghi đang  ý định từng bước giao  các công việc trọng yếu của Hầu phủ cho hai vị công tử.
 
Triệu quản gia ngày càng khâm phục Đường Thư Nghi. Nàng  chỉ  khả năng gánh vác  việc, mà còn  cách buông bỏ quyền lợi đúng lúc. Bỏ qua chuyện Hoàng gia thường xuyên xảy  việc Thái hậu tranh chấp quyền lực với Hoàng đế, ngay cả trong các đại gia tộc cũng  thiếu những trường hợp tương tự.
 
Không ít phu nhân, như Đường Thư Nghi, một tay nuôi dạy con cái trưởng thành, khi chúng còn nhỏ thì lo liệu quản lý  việc nội ngoại.  đến khi con cái  lớn khôn,  thể tự  đảm đương một phương, họ   cam tâm buông bỏ quyền lực quản lý các việc bên ngoài cũng như sự quản giáo đối với con cái. Kết quả cuối cùng chính là mẫu tử bất hòa, gia trạch   yên .
 
Mà  khi Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh nhận  hồi báo chi tiết từ Triệu quản gia, cả hai liền đến Thế An Uyển tìm Đường Thư Nghi. Họ  quen với việc, hễ  chuyện quan trọng,  một nhà sẽ cùng    để bàn bạc và thương nghị.
 
Giờ khắc , cả nhà bốn  đang tề tựu tại chính sảnh của Thế An Uyển. Đường Thư Nghi cầm sấp tư liệu điều tra Tô Bính Thương do Triệu quản gia dâng lên, chăm chú :
 
Tô Bính Thương, ba mươi bảy tuổi,  Thượng Kinh. Trong nhà mấy đời đều lấy nghề đồ tể  sinh kế, đến đời phụ tổ , nhờ mua  chức tiểu quan cửu phẩm, từ đó Tô gia coi như  móc nối  với quan trường.
 
Phụ  , Tô Thiên Bằng, cũng là kẻ tinh thông luồn cúi, giao thiệp; đầu tiên cưới thứ nữ của một thông phán thất phẩm, thông qua tầng quan hệ  mà trở thành chấp sự sai vặt của kho vũ khí,  đó thăng lên  Võ khố phán quan, hàm bát phẩm.
 
Hai thế hệ Tô gia bước chân  quan trường, đều là cấp tốc nóng vội, mặc dù coi như  chút thành quả, nhưng nỗi cay đắng trong đó  là chuyện  mấy ngày cũng  hết. Cho nên, đến thế hệ của Tô Bính Thương, bọn họ dốc hết khí lực để con cháu  sách. Tô Bính Thương cũng coi như là   sách giỏi nhất trong thế hệ lúc bấy giờ ở Tô gia, cuối cùng thi đỗ cử nhân.
 
Phạm Khắc Hiếu
Đây  là một chuyện quá đỗi vinh dự đối với Tô gia, mà cử nhân thì  thể danh chính ngôn thuận  đề cử  quan. Thông qua một loạt thao tác của Tô gia, Tô Bính Thương trúng cử xong liền đảm nhiệm một chức vị trong Binh bộ,  đó trải qua luồn cúi, đến bây giờ giữ chức Phó sử Lương thảo Tây Bắc quân, hàm ngũ phẩm.
 
Phần tư liệu  còn  thông tin chi tiết về phu nhân và hài tử của Tô Bính Thương. Đường Thư Nghi xem  xem  nhiều , song  chút kẽ hở. Thế nhưng, chuyện   phi logic: Nếu     oán hận gì với Tiêu Hoài và Vĩnh Ninh Hầu phủ, tại     cố chấp đưa Thu Vân Tú và Thu Vân San trở về Thượng Kinh? Khi các tướng lĩnh Tây Bắc phản đối,    lén lút đưa  về.
 
Nói     mục đích, Đường Thư Nghi tuyệt đối  tin tưởng nổi.
 
Đặt tư liệu trong tay xuống, nàng  hai nhi tử trầm giọng : "Các con nghĩ ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-223.html.]
"Cần tra xét  kẻ liên quan tới Tô Bính Thương, cho dù là hạ nhân trong nhà   cũng   bỏ sót." Tiêu Ngọc Thần : "Con  tin   vô duyên vô cớ đưa  trở về đây."
 
Đường Thư Nghi gật đầu.
 
Lúc  Tiêu Ngọc Minh tiếp lời: "Hãy tra xem Nhị hoàng tử  liên hệ gì với   ."
 
Hắn luôn cảm thấy chuyện   thể  liên quan tới Nhị hoàng tử.
 
Đường Thư Nghi gật đầu  nữa: "Cứ  theo những gì các con , để Triệu quản gia phái   điều tra. Chúng   cần  quá bận tâm, Thu Vân Tú và Thu Vân San  c.h.ế.t,  là do Tô Bính Thương đưa trở về, cho dù   vin  đây để kiếm cớ, chúng  cũng chẳng hề sợ hãi."
 
Lời  của nàng coi như  trấn an ba  , sắc mặt của chúng cũng thả lỏng  nhiều phần.
 
Chớp mắt  đến năm mới. Tết đến xuân về, lẽ thường nên dán câu đối đỏ, treo đèn lồng, nhưng Hầu phủ vẫn còn chịu tang, đành  bỏ qua những nghi thức . Tuy nhiên, nha , bà tử, quản sự, sai vặt trong phủ đều   y phục mới,  mặt nở nụ ,  khí mừng xuân cũng dần trở nên đậm đà.
 
Sau bữa tối, Đường Thư Nghi lấy  ba cái hồng bao lớn, đưa mỗi   một cái xem như tiền áp tuế. Ba  vui vẻ nhận lấy,  đó  một nhà bắt đầu  thủ tuế  chơi bài mã điếu, đến giờ Hợi mới trở về viện của  nghỉ ngơi.
 
Sáng sớm hôm , ba   từ sớm  tề tựu tại Thế An Uyển. Đường Thư Nghi  ở giữa sảnh đường, ba   quỳ gối dập đầu hành đại lễ  mặt nàng,  lời chúc mừng năm mới.
 
Tiêu Ngọc Thần: "Chúc mẫu   thể an khang, phúc trạch kéo dài vô tận."
 
Tiêu Ngọc Minh: "Chúc mẫu   chuyện thuận tâm, ngày ngày hạnh phúc vui vẻ."
 
Tiêu Ngọc Châu: "Chúc mẫu  dung mạo vĩnh trú, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý."
 
Sau đó, ba   khấu đầu.
 
Đường Thư Nghi  ba   đang quỳ  mặt đất, trong lòng cảm khái vạn phần. Nàng vốn tưởng chỉ cần an nhàn hưởng thụ nhân sinh phú quý của hào môn, nào ngờ hết chuyện  đến chuyện khác liên tiếp ập tới. Mặc dù đôi khi cảm thấy mệt mỏi, nhưng  ba   lớn lên từng chút một, loại cảm giác thành tựu và thỏa mãn đó  xóa bỏ  muộn phiền trong cuộc sống.
 
"Mau  dậy." Đường Thư Nghi mỉm  ,  đó bảo bọn họ  xuống. Thúy Trúc và Thúy Vân dâng  quả, điểm tâm lên,  một nhà  ăn    vui vẻ.