"Đã  cứu vớt, nhưng bên cạnh Lê tiểu thư     thiết, sợ rằng..." Tiểu cung nữ  Đường An Lạc, khẩn khoản đề nghị: "Nếu , các vị tiểu thư  thể đến bên cạnh Lê tiểu thư bầu bạn. Nô tỳ sẽ lập tức  tìm Lê phu nhân."
 
Đường An Lạc  chút do dự: "Ở ?"
 
Tiểu cung nữ chỉ sang bên cạnh: "Ở phòng nghỉ ngơi sát bên Chính sảnh cung yến."
 
Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Châu  theo hướng ngón tay của nàng , thấy một cánh cửa nhỏ  ở góc tây bắc của cung yến,   ít cung nữ   tấp nập. Hai  liếc   một cái,  đó đều  đầu  về phía mẫu .
 
Lúc , Đường Thư Nghi và Đường nhị phu nhân đang  cùng Trường Bình Công chúa, các nàng  tiện tiến lên quấy rầy.
 
"Các vị tiểu thư, nhanh lên chút, nô tỳ còn   tìm Lê phu nhân." Tiểu cung nữ thúc giục.
 
Đường An Lạc  đầu ,  nhỏ với Tiêu Ngọc Châu: "Ngươi cứ ở đây,   qua xem thử."
 
Tiêu Ngọc Châu  yên tâm về nàng . Nghĩ thêm một  vẫn  hơn, vả  ngay cạnh yến tiệc, hẳn sẽ  xảy  chuyện gì, liền : "Ta  với ngươi."
 
Hai   lên, Tiết tam tiểu thư cũng  lên: "Ta cũng  cùng các ngươi."
 
Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc gật đầu. Ba  theo tiểu cung nữ   khỏi cánh cửa bên góc yến tiệc. Chỉ  vài bước  đến một căn phòng, quả nhiên Lê tiểu thư đang ở bên trong.
 
Lúc , mái tóc nàng  ướt sũng   giường,  đắp một tấm chăn dày, hàm răng vẫn đang run lẩy bẩy. Vừa  thấy Tiêu Ngọc Châu và những  khác, nàng lập tức vươn tay , nước mắt lã chã tuôn rơi. Ba  Tiêu Ngọc Châu vội vàng tiến  gần.
 
Đường An Lạc nhét tay nàng  chăn bông, ôn tồn : "Ngươi mau đắp chăn . Sao ? Có cảm thấy đau đớn ở  ?"
 
Lê tiểu thư lắc đầu: "Đều ,  chỉ là quá sợ hãi mà thôi. An Lạc,   sợ,  nãy  suýt nữa  c.h.ế.t đuối."
 
Đường An Lạc đưa tay sờ sờ trán nàng , hỏi: "Sao ngươi  rơi xuống nước?"
 
"Ta... Ta cũng    xảy  chuyện gì,   đến gần hồ liền trượt chân ngã xuống."
 
Lê tiểu thư hàm răng run rẩy, rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Đường An Lạc thấy  trái tim quặn đau,  xuống mép giường an ủi nàng . Tiết tam tiểu thư cũng mặt mày lo lắng. Tiêu Ngọc Châu và Lê tiểu thư vốn  quá  thiết, nên chỉ  ở vị trí  quá gần.
 
Lúc , một tiểu cung nữ  tới,  bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, khẽ khàng : "Tiểu thư, nô tỳ đang  lấy y phục sạch cho Lê tiểu thư. Ngài  thể giúp nô tỳ múc một chén canh nóng cho Lê tiểu thư  ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-229.html.]
Tiêu Ngọc Châu  xong, thoáng  về phía Đường An Lạc và những  khác. Nàng vốn nghi ngờ chuyện họ  gọi  ngoài là do  khác cố tình sắp đặt.   Lê tiểu thư thật sự đang  bệnh  giường, sự nghi ngờ trong lòng nàng cũng  vơi   nhiều.
 
Nhìn quanh quất, trong phòng  còn cung nữ nào khác. Nghĩ bụng tiểu cung nữ  quả thật quá bận rộn, nàng liền gật đầu, theo nàng    ngoài. Hai   khỏi cửa,  một đoạn ngắn, tiểu cung nữ dừng   một căn phòng, : "Chính là nơi , Tiêu tiểu thư, xin mời ngài  ."
 
Tiểu cung nữ  xong liền xoay  rời  ngay lập tức. Tiêu Ngọc Châu đẩy cửa bước , nhưng  bước chân qua ngưỡng cửa, nàng  cảm thấy    một vòng tay siết chặt từ phía , ngay  đó, một sợi dây thừng lạnh lẽo  quấn quanh cổ nàng, thắt ...
 
Cổ  sợi dây thừng siết chặt, Tiêu Ngọc Châu cố gắng giãy giụa song tay chân chẳng thể nhấc nổi, trong lòng dâng lên sự sợ hãi và hối hận tột cùng. Lẽ  con bé  nên rời khỏi cung yến.
 
Sợi dây thừng càng lúc càng siết chặt, Tiêu Ngọc Châu gần như mất  ý thức. Lệ nóng chảy dài  khóe mắt, nàng chẳng ngờ đời   kết thúc theo cách thê lương .
 
Bỗng chốc, một tiếng rầm nặng nề vang lên. Sợi dây thừng quanh cổ nàng lập tức nới lỏng, kẻ phía  bịch một tiếng ngã lăn  đất, nàng cũng nhân đó mà ngã sụp xuống theo.
 
Khí lạnh tràn  yết hầu, nàng cảm nhận  sự sống  trở . Nằm bẹp  nền đất, nàng thở hổn hển, cố gắng hít lấy từng ngụm  khí.
 
"Ngươi... Ngươi  khỏe ?"
 
Một giọng  khẽ khàng vang lên phía  đỉnh đầu. Tiêu Ngọc Châu chống một tay xuống đất ngước , thấy  mặt là một nam hài tử gầy gò, tay đang cầm chiếc chốt cửa.
 
Hắn quả thực  gầy, gần như  thể dùng từ da bọc xương để hình dung, y phục ngắn cũn cỡn  che nổi tay chân gầy guộc.
 
"Ta..." Tiêu Ngọc Châu định cất lời, nhưng cổ họng đau rát khiến lệ nàng càng tuôn rơi  dứt.
 
Phạm Khắc Hiếu
Lúc , nam hài  ném chiếc chốt cửa ,  chút lúng túng túm vạt áo ngắn cũn của . Hắn do dự một lúc  mới đưa tay về phía Tiêu Ngọc Châu.
 
Tiêu Ngọc Châu đặt tay lên tay . Nàng cảm thấy bàn tay  đang nắm lấy gầy gò đến mức chỉ cần dùng chút lực là  thể bẻ gãy. Nàng mượn sức   dậy, chịu đựng cơn đau rát nơi cổ họng,  mới thốt: "Ta tên là Tiêu Ngọc Châu, phụ   là Vĩnh Ninh Hầu. Đa tạ ngươi  cứu ,  sẽ thỉnh mẫu  báo đáp ân tình ."
 
Đợi nàng  vững,  buông tay, lùi  một bước và : "Ta tên là Lý Cảnh Tập."
 
Tiêu Ngọc Châu thầm  cái tên  một  trong lòng, cảm thấy  chút quen thuộc. Lúc     : "Ngươi mau về thỉnh mẫu  ngươi tới đây,  sẽ canh chừng ở chỗ ."
 
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, lập tức chạy  ngoài. Vừa đến cửa, nàng  thấy Lý Cảnh Tập ở phía  dặn dò: "Đừng  với bất kỳ ai ngươi   thấy ."
 
Tiêu Ngọc Châu tuy  chút khó hiểu, nhưng  bây giờ   lúc để nghĩ ngợi, nàng gật đầu  nhanh chóng chạy .