Tiêu Ngọc Thần cảm thấy mười bảy năm cuộc đời   từng gặp  sóng gió gian nan như lúc . Là Thế tử Hầu phủ,   thể gánh vác trách nhiệm của bản ,  một nam nhân,    thể bảo vệ nữ nhân mà  ấp ủ yêu thương.
 
“Mẫu .” Tiêu Ngọc Thần xoay  , vì chân vẫn còn đau nên hành động  chút khó khăn. Hắn khẩn thiết  Đường Thư Nghi: “Người đưa Cầm   tới thôn trang Tây Sơn cũng , nhưng  thể chiếu cố nàng thêm chút nữa  ? Từ nhỏ tới lớn, nàng  từng  chịu đựng khổ sở.”
 
Nhìn gương mặt vẫn còn nét ngây ngô của Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi lặng lẽ thở dài. Nhi tử  của nàng quả thực dành cho Liễu Bích Cầm một mảnh thâm tình khó dứt. Nếu Liễu Bích Cầm cũng đáp  như , nàng tuyệt đối sẽ  ngăn cản.  hiển nhiên, sự trả giá của đứa nhi tử ngốc nghếch     xứng đáng.
 
“Chẳng lẽ Hầu phủ chiếu cố nàng   đủ nhiều ?” Đường Thư Nghi thong thả : “Trước đây   từng  với con, quan hệ giữa  và , ắt   tình,  lợi. Con  xem, mối quan hệ giữa con và Liễu Bích Cầm là vì tình  vì lợi?”
 
“Tất nhiên là vì tình.” Tiêu Ngọc Thần quả quyết đáp,  hề do dự.
 
“Tốt.” Đường Thư Nghi  : “Nếu giữa các con  là tình cảm,  thì chớ nên nhắc tới lợi ích. Để xem đến lúc , Liễu Bích Cầm còn dành cho con  mấy phần tình.”
 
“ mà...”
 
“Sao?” Đường Thư Nghi cắt lời : “Con  tin  tình cảm mà nàng  dành cho con ?”
 
Tiêu Ngọc Thần nắm chặt bàn tay, nhỏ giọng đáp: “Không .”
 
“Vậy thì cứ thử một phen xem .” Đường Thư Nghi quyết đoán : “Từ giờ trở , ngươi   phép trợ cấp cho Liễu Bích Cầm bất cứ thứ gì. Nửa năm , nếu tình nghĩa của nàng  dành cho ngươi vẫn vẹn nguyên,  sẽ cho phép nàng  bước  Hầu phủ.”
 
“Thật ?” Tiêu Ngọc Thần kinh hỉ, đôi mắt sáng rực, rạng rỡ hơn hẳn hai ngày qua.
 
Đường Thư Nghi   ánh mắt   cho lóa, khẽ  mặt ,  mới cất lời: “Ta   là ,  hề  sáo rỗng.  nếu nửa năm  Liễu Bích Cầm  lòng đổi , ngươi sẽ  gì?”
 
“Ta...” Nghĩ đến chuyện Liễu Bích Cầm  lòng đổi , Tiêu Ngọc Thần cảm thấy đau đớn, nhưng  vẫn c.ắ.n răng : “Nếu nàng  lòng,  tất nhiên sẽ từ bỏ.”
 
“Được!” Đường Thư Nghi  đến  mặt , vỗ vai , hào sảng : “Nhi tử quả nhiên là   khí phách, quyết đoán!”
 
Hừm, quả nhiên là bản tính cố chấp của tuổi trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-23.html.]
 
Đường Thư Nghi   ngoài,  tới cửa   đầu  dặn dò: “Việc dọn dẹp kẻ ngoài đêm nay, cứ giao cho ngươi xử lý. Đến tìm Triệu quản gia để đòi  là .”
 
“Có cần nhờ ngoại công  thư gửi về An Mộc ?” Ngữ điệu của Tiêu Ngọc Thần  chút hưng phấn. Từ  đến nay, cha nương luôn bắt   sách, cũng  cho  tự  việc gì. Hiện giờ, chỉ là một việc nhỏ cũng đủ khiến  vui vẻ.
 
Đường Thư Nghi thấy vẻ mặt nóng lòng  thử của , cảm thấy nhi tử  cũng  chỗ khả thủ. Ít nhất    đổi,  trở nên  hơn. Nàng tán thưởng : “Tất nhiên, ngươi cứ  bẩm báo ngoại công của ngươi .”
 
Nghe , Tiêu Ngọc Thần   chút ủ rũ. Nếu  bẩm báo ngoại công, tất sẽ  giấu  việc  cứu Cầm  , ngoại công chắc chắn sẽ răn dạy .
 
Đường Thư Nghi  chẳng lo nghĩ nhiều như , cùng Thúy Trúc Thúy Vân trở về Thế An Uyển. Dù  họa do tự  gây , thì  tự  gánh chịu hậu quả.
 
Khi  sự an tĩnh trở , Tiêu Ngọc Thần mới cảm thấy đầu gối  đau nhức. Trường Phong vội vàng để  dựa   . Triệu quản gia thấy thế bèn hỏi: “Đại công tử, cần sắp xếp liễn kiệu ,  là ngài tự   về?”
 
Triệu quản gia trong lòng  chút khinh miệt, cho rằng lớp trẻ chỉ chút đau đớn cũng  chịu nổi.
 
Phạm Khắc Hiếu
Người trẻ tuổi   thể chịu  lời khích bác như ? Tiêu Ngọc Thần c.ắ.n răng hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ tự   về.”
 
Triệu quản gia nhếch miệng : “Nô tài  Đại công tử  khí phách của Hầu gia mà.”
 
Tiêu Ngọc Thần  hừ một tiếng: “Chuẩn  xe ngựa, lát nữa   tới phủ Đường quốc công.”
 
“Được, nô tài lập tức  chuẩn  cho ngài.” Triệu quản gia hành lễ với Tiêu Ngọc Thần  xoay   an bài xe ngựa. Theo , hài tử cần  chịu đựng gian khổ, nếu  khó mà thành tài. Tiếc rằng  đây Hầu phu nhân quá mực cưng chiều hai vị công tử.
 
Tiêu Ngọc Thần  Trường Phong đỡ, khập khiễng trở về Thanh Phong Uyển của . Vào phòng ngủ,  vén vạt quần lên,  thấy đôi đầu gối xanh tím bầm dập. Làn da trắng nõn xung quanh càng khiến vết thương trông thêm ghê rợn.
 
Trường Phong vội vàng  lấy dược, Trường Minh nhỏ giọng  thầm: “Ngài  xem  ngài  cố chấp như ? Phu nhân   ở từ đường canh chừng ngài.”
 
“Ngươi câm miệng.” Tiêu Ngọc Thần lạnh giọng trách mắng.