Đường Thư Nghi lắng  Nghiễn Đài thuật  câu chuyện, trong lòng thầm cảm thán: Quả nhiên là thiếu niên, đang độ tuổi nhiệt huyết, một lời  hợp liền  thể động thủ.
 
Nàng  dậy bước  phòng trong,  sang  với Nghiễn Đài: "Yên tâm , Nhị công tử nhà ngươi sẽ  ruồng bỏ ngươi ."
 
Nghiễn Đài cúi đầu, đáp: "Nô tài hiểu."
 
Bước  phòng trong, Đường Thư Nghi  hiệu cho Tề Nhị và Nghiêm Ngũ về phủ . Sau khi hai  rời , trong phòng chỉ còn  hai  con. Đường Thư Nghi  xuống mép giường, vẻ mặt chất chứa sự bất lực và nỗi niềm khó . Tiêu Ngọc Minh  thấy, chỉ  lấy tay che mặt. Thật quá mức  hổ! Đều là con cháu tướng môn, mà    một nữ hài tử nhỏ tuổi hơn áp chế  .
 
Đường Thư Nghi thở dài, cất lời: "Nhi tử, hôm nay nương mới thực sự lĩnh hội  câu  'Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên'. Trước đây  vẫn luôn tin con luyện võ  đạt đến mức xuất sắc, giờ đây mới ..."
 
Nàng   hết câu, nhưng càng như , Tiêu Ngọc Minh càng thấy hổ thẹn. Hắn căng thẳng mặt, cúi đầu : "Nương, con  khiến nương và phụ   hổ thẹn ."
 
Đường Thư Nghi đưa tay xoa nhẹ đầu , ôn tồn : "Điều ... cũng chẳng  gì to tát. Chỉ khi  rõ  bản , con mới   cần nỗ lực  . Biết  hổ mà phấn đấu vươn lên, nương tin rằng   con nhất định sẽ vượt qua Hướng ngũ cô nương."
 
"Vả ," Đường Thư Nghi tiếp lời, "Hướng ngũ đó luôn theo sát Hướng Đại tướng quân,  ông  đích  chỉ dạy võ nghệ. Mà phụ  con  đây hàng năm đều trấn thủ biên cương, chúng   ở Thượng Kinh. Con một năm  chắc  gặp  hai ,    cách học  chân truyền của ? Nay con  bằng nàng, cũng là chuyện  nguyên do. Chỉ cần con khắc khổ nỗ lực, ngày  nhất định sẽ mạnh mẽ hơn nàng."
 
Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu. Thực tâm,   hề  lấy Hướng ngũ cô nương  đối tượng để so bì. Hắn đường đường là một nam nhi,   so sánh với một nữ hài tử, quả là chuyện khó chấp nhận. Song, hiện tại,  quả thật kém hơn một cô nương.
Phạm Khắc Hiếu
 
"Trước   vẫn luôn  đưa con đến  mặt Hướng Đại tướng quân bái sư, nhưng  tìm  cơ hội. Bây giờ thì cơ hội  tới ." Đường Thư Nghi nhẹ giọng , ánh mắt kiên định: "Mẫu  nhất định sẽ tìm cách để Hướng Đại tướng quân thu nhận con   tử."
 
Tiêu Ngọc Minh mím môi trầm mặc,    đối diện với Hướng ngũ tiểu thư. Mỗi khi nghĩ đến nàng,   cảm thấy nhục nhã,  hổ.
 
Đường Thư Nghi thấy dáng vẻ  của con, đại khái đoán  suy nghĩ, bèn : "Nhi tử, chuyện  xảy  ,  thể chỉ  con coi nó  tồn tại thì nó sẽ tan biến. Việc   những  tan biến, mà còn trở thành một khối uất hận trong lòng con. Thời gian càng lâu, khối uất hận  càng đ.â.m sâu  tim, đến một ngày con  nhổ bỏ cũng khó lòng  ."
 
Tiêu Ngọc Minh vẫn mím môi  , Đường Thư Nghi  ,  hỏi: "Con  ,  trở thành một  cường đại chân chính, điều quan trọng nhất cần   là gì ?"
 
"Đương nhiên là vũ lực." Tiêu Ngọc Minh đáp.
 
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Là nội tâm. Nội tâm mạnh mẽ mới là sự cường đại đúng nghĩa. Con thử nghĩ xem, một kẻ vũ lực mạnh mẽ, nhưng nội tâm  yếu đuối,  chịu nổi đả kích, cuối cùng sẽ dẫn đến kết cục gì?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-269.html.]
Nàng   thêm, cho  thời gian trầm ngâm suy nghĩ.
 
Tiêu Ngọc Minh đang hồi tưởng , lúc  giao đấu với Hướng Ngũ, vì  nàng dồn ép, trong lòng  càng lúc càng hoảng loạn, thậm chí về  còn  chút sợ hãi. Nếu lúc đó   kinh hoàng mất phương hướng, cho dù  né  cú đá cuối cùng của Hướng ngũ tiểu thư, cũng   đ.â.m thẳng  xe ngựa.
 
Rõ ràng, nếu  rơi  vũng nước, cùng lắm chỉ dính một  bùn đất, nhưng   hoảng loạn trượt chân, té đập trúng xe ngựa.
 
Hắn dường như  lĩnh ngộ  thế nào là nội tâm mạnh mẽ,  đó ngước  Đường Thư Nghi : "Nương, con  hiểu."
 
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng, nhưng vẫn giải thích thêm: "Dám đối diện với khuyết điểm, đối diện với thất bại. Gặp  gian nan  than thở,  chán nản,  hoảng loạn. Vĩnh viễn tin tưởng   trở ngại nào mà bản   thể vượt qua,  để lời  của kẻ khác  lay động đạo tâm của . Nếu   những điều , nội tâm của con coi như  đạt  chút thành tựu."
 
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt trầm tư, Đường Thư Nghi  nhẹ nhàng xoa đầu : "Hiện tại con  hiểu hết cũng  ,   cứ từ từ nghiền ngẫm. Giờ chúng   về chuyện con theo Hướng Đại tướng quân học tập."
 
Tiêu Ngọc Minh thu hồi suy nghĩ, cung kính đáp "Vâng".
 
Đường Thư Nghi  , nghiêm túc : "Trước đây    với con, nếu con   Đại tướng quân, nương sẽ dốc sức giúp con. Uy vọng của tổ phụ và phụ  con ở Tây Bắc quân vẫn còn đó, chúng  đương nhiên  tận dụng cho .  trạng thái bây giờ của con, liệu  đủ tư cách ?"
 
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu.
 
" , cho nên con  mau chóng học tập." Đường Thư Nghi : "Hướng Đại tướng quân là tướng soái duy nhất  thể sánh ngang với phụ  con. Có  sự chỉ dạy của ông , con nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc. Ta  tìm cách mở đường cho con trong Tây Bắc quân, con đường trở thành Đại tướng quân của con sẽ càng thêm thuận lợi."
 
“Nương  con  Hướng ngũ  một tiểu cô nương đ.á.n.h cho  liệt giường, chắc chắn cảm thấy  hổ, sợ  đời   mà chê .  đó cũng chính là cơ hội để con rèn luyện, rèn luyện một nội tâm cường đại.” Đường Thư Nghi nghiêm túc dặn dò: "Nương tin rằng nhi tử của  nhất định sẽ vượt qua  rào cản tâm lý ."
 
Tiêu Ngọc Minh siết chặt nắm đấm, "Con  rõ, nương."
 
Đường Thư Nghi hài lòng xoa đầu .
 
Lúc , Triệu quản gia tiến  bẩm báo, Hướng Đại tướng quân cùng phu nhân và Hướng ngũ tiểu thư  đến. Đường Thư Nghi  dậy  với Tiêu Ngọc Minh: "Con nghỉ ngơi cho , nương sẽ tìm cách xin sư phụ cho con."
 
Nàng xoay    ngoài, chỉ trong chốc lát  tới Chính sảnh ở tiền viện, Hướng Đại tướng quân cùng thê tử, ái nữ đang  chờ bên trong. Trên bàn bày biện một đống lễ vật.