Sự trưởng thành của một gia tộc   chuyện một sớm một chiều, cũng  thể chỉ dựa  một . Việc Vĩnh Ninh Hầu phủ  thể đạt  địa vị như hiện tại ở Thượng Kinh liên quan  nhiều đến việc Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài đều kết hôn với cao môn quý nữ.
 
 như Võ Dương bá  , Tiêu Thành Côn quả là một danh tướng dũng mãnh túc trí đa mưu, nhưng  thẳng , vị tướng quân  vẫn chỉ là kẻ xuất  bần hàn,     hậu thuẫn của thế gia đại tộc. Nếu sớm tìm  tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên,  đó đưa bà  đến Thượng Kinh, bọn họ khó  thể bồi dưỡng phụ  của Tiêu Dịch Nguyên trở thành một  như Tiêu Hoài.
 
Không thể trở thành một  như Tiêu Hoài, cũng  cưới  bảo bối trong tay phủ Đường Quốc Công. Nếu   phủ Quốc Công hỗ trợ, Tiêu Hoài c.h.ế.t ,  bao lâu , Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ lụi bại.
 
Đương nhiên, liên hôn giữa hai gia tộc đều là hai bên cùng  lợi. Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài cũng mang  lợi ích cho phủ Võ Dương bá và phủ Đường Quốc Công.
 
Đường Thư Nghi  đưa  lời trấn an với phu thê Võ Dương bá, rằng bất kể kết cục  , địa vị của cố Lão Hầu phu nhân tại Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ vĩnh viễn   ảnh hưởng, dù   quy tiên.
 
Từ phủ Võ Dương bá trở về, Đường Thư Nghi sai  lấy sổ sách của Hầu phủ . Nàng dẫn theo Tiêu Ngọc Châu xem  một  nữa, trong lòng   tính toán . Vẫn là câu  cũ, chỉ cần thấu tình đạt lý, nàng tuyệt đối  tay hào phóng.
 
Ngày hôm , Tiêu Dịch Sinh cùng Lâm Dũng và Ngưu Hoành Lượng lập tức lên đường tiến về Nam Cương. Đường Thư Nghi bảo Tiêu Dịch Nguyên ở  Hầu phủ thêm vài ngày, mặc dù Nhị hoàng tử  giam cầm, nhưng ai     phái   ngoài trả thù  ?
 
Tiêu Dịch Nguyên tất nhiên lĩnh hội  ý tứ, thành thật hợp tác lưu  Hầu phủ. Chuyện Thượng Lâm thư viện, Đường Thư Nghi  phái Triệu quản gia đến đó xin nghỉ.
 
Dẫu  cần đến thư viện, Tiêu Dịch Nguyên vẫn kiên trì ngày ngày khổ  sách vở đến tận canh khuya. Viện của  kề cận viện Tiêu Ngọc Minh, mỗi tối khi chong đèn  sách,  đều  thấy tiếng quyền cước vùn vụt vang lên từ sân viện bên cạnh.
 
Đêm nay cũng như  đêm,   sách  ánh nến lờ mờ, lắng  tiếng đao kiếm xẹt qua  khí bên cạnh. Trong lòng   khỏi sinh nghi hoặc: Chẳng   ngoài vẫn đồn đại Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh Hầu là kẻ ăn chơi vô dụng ? Lẽ nào, công tử bột ở chốn Thượng Kinh  đều siêng năng đến nhường đó?
 
Hắn  dậy bước  ngoài, tiến đến cổng viện kề bên. Cửa viện mở rộng, bên trong đèn đuốc thắp sáng, Tiêu Ngọc Minh đang chuyên tâm vung vẩy thanh đao. Hắn vốn dốt đặc cán mai về võ học, nhưng  dáng vẻ  của Tiêu Ngọc Minh, quả thực khiến  cảm thấy hết sức lợi hại.
 
Hai tùy tùng của  cũng đang  bên cạnh, hô ha luyện quyền theo.
 
Nhìn ba  trong viện,   nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần đang ngao du bên ngoài, và cả Hầu phu nhân lão luyện, trầm  xử lý  công việc,  nhận thấy  bộ Vĩnh Ninh Hầu phủ như đang hội tụ một luồng khí quyết tâm, một ý chí kiên định  vươn lên.
 
Hắn thầm nghĩ, với đà , Hầu phủ Vĩnh Ninh ắt sẽ giữ  sự thịnh vượng thêm vài thập niên nữa.
 
"Sao ngươi còn   nghỉ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-301.html.]
Tiếng  của Tiêu Ngọc Minh kéo  khỏi dòng suy tư, Tiêu Dịch Nguyên  hồn. Hắn thấy Tiêu Ngọc Minh cất thanh đao, đón lấy chiếc khăn mặt từ tay tiểu tư,  lau mồ hôi  trán  bước về phía .
 
"Khổ  sách vở  mệt mỏi, tiện thể  ngoài tản bộ một lát." Tiêu Dịch Nguyên đáp.
 
Tiêu Ngọc Minh khẽ ừ một tiếng,  hình tùy ý tựa  cánh cổng viện, dáng vẻ  chút lười nhác, "Ngươi   từ Nam Cương đến Thượng Kinh bằng cách nào?"
 
Hắn vô cùng tò mò, vì Tiêu Dịch Nguyên vốn   tiền của,    thể vượt qua ngàn dặm xa xôi từ Nam Cương mà đến  đây.
 
"Khi  khởi hành, trong nhà chỉ nhét cho  vỏn vẹn ba mươi lượng bạc," Tiêu Dịch Nguyên dùng giọng điệu điềm nhiên , "Thi thoảng   bộ, khi quá mệt mỏi mới chi tiền thuê một chiếc xe ngựa."
 
"Hai ngươi quả thực phi thường bản lĩnh." Tiêu Ngọc Minh chân thành khen ngợi.
 
Hắn  tài nào hình dung nổi,  ngàn dặm xa xôi mà trong túi chỉ  ba mươi lượng bạc thì   sống sót.  Tiêu Dịch Nguyên  mỉm : "Cũng chẳng  gì đáng , hơn nữa  thể  nhờ  mà khỏe mạnh hơn   nhiều."
 
Tiêu Ngọc Minh thấy  lạc quan như , ấn tượng về   tăng thêm vài phần.  lúc , Tiêu Dịch Nguyên  cất lời: "Ngươi cũng phi thường, ngày nào cũng luyện võ chăm chỉ đến thế."
 
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Ngọc Minh nhún vai, "Nếu  chuyên cần,  sẽ    bắt  đ.á.n.h ."
 
Tiêu Dịch Nguyên sững sờ,  ngờ   kẻ to gan như thế, dám ép một công tử Hầu phủ  đ.á.n.h .  thấy Tiêu Ngọc Minh  vẻ   kể lể thêm,  cũng chẳng gặng hỏi. Hai  trò chuyện thêm vài câu  ai nấy trở về nghỉ ngơi.
 
Tiêu Dịch Nguyên trở về viện của . Tiểu tư hầu hạ  mấy ngày nay bước đến, cung kính hỏi    chuẩn  nước tắm  . Hắn gật đầu đồng ý, tiểu tư lập tức  sắp xếp. Chẳng mấy chốc, tiểu tư   báo nước tắm  chuẩn  xong,  bèn  dậy   phòng tắm.
 
Vừa ,   hỏi tiểu tư: "Tại  ban ngày   thấy Nhị công tử  cả?"
 
Tiểu tư liếc  sang sân viện bên cạnh, khẽ đáp: "Nhị công tử hiện tại đang là tùy tùng bên cạnh Hướng Đại tướng quân."
 
Tiêu Dịch Nguyên  sững sờ, chợt hiểu rõ. Tiêu Ngọc Minh   tùy tùng, ắt hẳn   là một tùy tùng tầm thường. Hắn nhớ đến lời Phương đại nho, rằng việc ông  nhận Tiêu Ngọc Thần   tử là nhờ Hầu phu nhân  tay sắp xếp. Vị Nhị công tử   theo Hướng Đại tướng quân, xem  cũng là một thủ đoạn của Hầu phu nhân.
 
Trong lòng  bỗng dâng lên sự đố kỵ đối với ba   Tiêu Ngọc Thần. Bọn họ  một  mẫu  luôn tận tâm lo nghĩ cho con cái,  còn sở hữu trí tuệ, mưu lược  hề thua kém nam nhi.