Mối quan hệ giữa  với  luôn là sự tương hỗ qua . Thái phi đối xử nhân từ với nha đầu Ngọc Châu, ban tặng  ít vật quý. Đương nhiên, nha đầu  đồ  cũng sẽ nghĩ đến Thái phi.
 
Dùng bữa tối xong, hai  con  dạo trong vườn một lát  trở về phòng. Đường Thư Nghi tựa  chiếc ghế gấm, tay cầm sách , còn Tiêu Ngọc Châu  sự giúp đỡ của Thúy Vân, chuyên tâm bện dây cho ngọc bội. Hôm ,  khi dùng xong bữa sáng, hai  cùng   xe ngựa tiến đến Hội quán.
 
Chưa đến cửa Hội quán, từ xa  thấy Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đang  chờ sẵn. Hai thiếu niên đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, một  vận trường bào màu thanh nhạt,   mặc màu trắng ngà. Cộng thêm tướng mạo cả hai đều khôi ngô tuấn tú,  thế nào cũng khiến   thấy dễ chịu,  mắt. Đường Thư Nghi  khỏi mỉm .
 
Tiêu Ngọc Châu  bên cạnh cũng che miệng  khúc khích: "Nhị ca từng bảo y phục màu trắng mặc lên  trông chẳng  đắn,  ngờ hôm nay Tề Nhị ca cũng diện  ."
 
Đường Thư Nghi  con bé  thế thì  nhịn   thành tiếng: "Lát nữa chớ để   thấy, nếu  e rằng    sẽ  mặc y phục màu trắng nữa. Kỳ thực,  vận bạch y trông  là tuấn lãng."
 
Tiêu Ngọc Châu mỉm , khẽ gật đầu.
 
Trong lúc trò chuyện, xe ngựa  dừng   cửa. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ bước nhanh đến, một  vén rèm,  còn  đỡ Đường Thư Nghi bước xuống xe. Quả thực là quá đỗi ân cần chu đáo!
 
Tiêu Ngọc Châu bước xuống phía , mỉm  trêu chọc: "Nói về việc chiều lòng  khác, e rằng  ai  thể bì kịp hai vị  đài đây."
 
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ  hề giận, chỉ  ha hả. Nghiêm Ngũ còn  thêm: "Ta  chuẩn  sẵn những món điểm tâm mà Ngọc Châu   thích nhất  đây."
 
Tiêu Ngọc Châu  càng lúc càng rạng rỡ.
 
Vừa   bước  Hồ Quang Tạ. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ lập tức bận rộn công việc. Đường Thư Nghi  bắt họ   theo, mà thúc giục họ nhanh chóng   việc của . Từ khi Hội quán khai trương đến nay, lượng khách nhân tuy  đến mức chật kín ngày đêm, nhưng hôm nào cũng vô cùng tấp nập. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đừng  là  thời gian rảnh rỗi chơi đùa như , ngay cả việc tìm một chút thời gian nghỉ ngơi cũng  hề dễ dàng.
 
Trong  thời gian , Nam Lăng Bá phu nhân cũng thường xuyên lui tới Hầu phủ. Lần nào bà  cũng mang theo  nhiều lễ vật,  rằng Nghiêm Ngũ nhà họ từ khi tới hội quán  việc, mắt thấy  trưởng thành hơn  nhiều, vô cùng cảm tạ nàng  dạy dỗ. Đường Thư Nghi thầm nghĩ, nàng nào  dạy dỗ gì chúng , chỉ là hai đứa trẻ   tự tìm thấy mục tiêu và điều  yêu thích mà thôi.
 
Nàng bước  phòng  việc, căn phòng sở hữu một khung cửa sổ cực kỳ lớn. Đường Thư Nghi   bàn xem sổ sách. Tiêu Ngọc Châu an tĩnh  bên cạnh, cùng nàng theo dõi. Một lúc , Thúy Vân tới bẩm báo, Thái phi sắp giá lâm. Hai  con lập tức  dậy, cùng   cửa nghênh đón.
 
Thái phi hôm nay vận trường bào màu tử yên,  gương mặt luôn nở nụ , khí chất đoan trang, trông trẻ hơn hẳn tuổi thực. Đường Thư Nghi kéo Tiêu Ngọc Châu đến hành lễ, nhưng mới hành lễ  một nửa, Thái phi  vội đỡ hai  con dậy,  : "Đều là  nhà, cần gì  câu nệ lễ nghi phiền phức như ."
 
Đường Thư Nghi đáp, nghi lễ vẫn  thể bỏ qua.  Thái phi lúc    mật kéo Tiêu Ngọc Châu sang, trò chuyện vô cùng  thiết. Tiêu Ngọc Châu  con bé  một món quà  tặng bà . Thái phi  , nụ  càng thêm rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-312.html.]
 
Khi  phòng, Tiêu Ngọc Châu lấy  ngọc bội mà con bé  đích  chuẩn , Thái phi  đến cong cả mắt, còn nhanh chóng đeo ngọc bội bên thắt lưng, hỏi xem trông   .
 
Nói  một lúc, Thái phi  đến bên khung cửa sổ lớn,  phong cảnh bên ngoài, chậm rãi : "Lúc xây dựng phủ  , Thừa Duẫn  cầm bản vẽ cho  xem. Thằng bé chỉ  một chỗ , căn phòng   một cửa sổ  to, đến lúc đó  thể chợp mắt, ngắm cảnh, uống ,  mưa rơi  cửa sổ. Giờ nghĩ , hẳn là khung cửa sổ  đây."
 
Khi bà thốt  những lời , giọng điệu  hề mang vẻ đau buồn, mà chứa đựng nhiều cảm khái. Đường Thư Nghi một  nữa  đoán rằng Tiêu Dao Vương  lẽ vẫn còn tại thế.
 
Đè nén những suy nghĩ trong lòng, nàng và Thái phi cùng   cửa sổ, cầm chén thưởng . Quay đầu  phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nàng : "Lại tiện cho thần   hưởng thụ."
 
Sắc mặt Thái phi  khựng ,  đó mới chậm rãi : "Đây cũng là... là duyên phận giữa chúng ."
 
Liếc  Tiêu Ngọc Châu đang chơi cách đó  xa, bà   : "Mấy ngày    cung diện kiến Hoàng thượng. Người  nhắc đến việc chọn một hài tử trong tông thất để quá kế cho Thừa Duẫn. Ta  rằng  sẽ suy nghĩ thêm. Ta  thương yêu Ngọc Châu, giá như con bé là đích tôn nữ của  thì   mấy."
 
Đường Thư Nghi hạ mắt xuống mỉm , nàng  rõ Thái phi  ý gì, chẳng lẽ còn  nhận Ngọc Châu  nghĩa tôn nữ? Trong lòng nàng vô thức nảy sinh sự đề phòng.
 
Nàng chợt nhớ tới Thất hoàng tử. Nếu thật sự  chọn một hài tử trong tôn thất cho Tiêu Dao Vương, Hoàng tử quá kế cho Vương gia cũng   là  từng  tiền lệ.
 
Chỉ là, nếu Tiêu Dao Vương vẫn còn sống, hà cớ gì  quá kế hài tử?
 
Trong lòng nghĩ như , nàng cũng  ý  thăm dò. Nàng liền cất lời: "Lúc Vương gia qua đời cũng  để  cốt nhục, nay  hài tử quá kế cũng là chuyện đại hỉ."
 
Thái phi nhấp một ngụm ,  lên tiếng. Đường Thư Nghi thấy , cũng  tiếp tục đề tài  nữa, chuyển sang  về việc kinh doanh của hội quán. Dù  Thái phi cũng  đầu tư  hội quán, hội quán kinh doanh như thế nào, bà  cũng nên  rõ, mặc dù trông bà   vẻ chẳng mảy may hứng thú.
 
Thái phi tùy ý lắng . Khi Đường Thư Nghi nhắc tới Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, bà   : "Nghe  hai đứa trẻ  chơi  với Ngọc Minh, chắc hẳn đều là những hài tử ngoan ngoãn."
 
Đường Thư Nghi: "......."
Phạm Khắc Hiếu
 
Cả Thượng Kinh ,   dám quả quyết bọn chúng là hài tử ngoan thật sự  nhiều .