Thất hoàng tử đang quỳ bên cạnh, thấy  vẻ mặt đờ đẫn : "Không , là con  học . Cứ học  chút gì là đầu  đau. Người…  đừng trách ông ."
 
Hoàng đế nhắm mắt, đoạn   rời . Kỳ thực,  khi đến, trong thâm tâm y vẫn mong đứa nhi tử   thể mang  chút kinh hỉ, nhưng giờ đây, sự thất vọng  càng sâu sắc. Đứa con  chẳng những  khiến y bất ngờ, mà còn là  ngu ngơ nhất trong  các vị hoàng tử của y.
 
Y sải bước   ngoài, Tiêu Khang Thịnh vội vàng  theo. Hoàng đế bước nhanh một lúc,  đó dừng  bước chân : "Bổ sung thêm vật dụng cho viện của nó. Những thứ mà các vị hoàng tử khác nên , đều  thêm cho nó."
 
Dù  cũng là ruột thịt của y, chuyện năm xưa  qua nhiều năm như , sự phẫn nộ năm  sớm  tan thành mây khói. Chỉ  điều, sự thất vọng thì vẫn còn nguyên.
 
Tiêu Khang Thịnh đáp một tiếng,  đó  theo Hoàng đế đến Ngự thư phòng. Vào Ngự thư phòng, Hoàng đế  xuống, Tiêu Khang Thịnh vội vàng dâng . Hoàng đế nhận lấy nhấp một ngụm  hỏi: "Khi chuyện đó xảy , nó bao nhiêu tuổi?"
 
Tiêu Khang Thịnh trầm ngâm chốc lát, đáp: "E rằng   bốn, năm tuổi."
 
Hoàng thượng khẽ "ừm" một tiếng. Tiêu Khang Thịnh liếc  nét mặt , thận trọng tâu: "Thất hoàng tử xem  là  đơn thuần lương thiện."
 
Nghĩ đến việc Thất hoàng tử  hết lòng che chở lão thái giám, Hoàng thượng  "ừm" thêm một tiếng: "Xem  cũng  chút ưu điểm. Ngươi hãy  sắp xếp việc ."
 
Tiêu Khang Thịnh   một tiếng, lui  ngoài sắp xếp việc thêm vật dụng  viện Thất hoàng tử. Về phần , trong viện tử đổ nát, Thất hoàng tử vẫn  bất động. Từ lúc Hoàng thượng rời ,  vẫn giữ nguyên tư thế.
 
"Điện hạ, Hoàng thượng  hề nghi ngờ, chẳng    ?" Lão thái giám  rõ trong lòng tiểu chủ  dễ chịu, bèn  bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ.
 
"Ta nghĩ... ít nhất  cũng nên  với  một câu gì đó."     .
 
Lý Cảnh Tập thấy lòng  như  đá lấp đầy,  nghẹn   đau đớn.
 
Lão thái giám  thấy bộ dạng đó của vị Điện hạ, đau lòng đến mức khóe mắt ứa lệ. Lão lau nước mắt, khẽ khuyên: "Điện hạ, chốn Hoàng gia vốn dĩ   tình ."
 
"Ta ." Lý Cảnh Tập  bầu trời ngoài sân, : "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân  dạy , đừng đau lòng vì những kẻ  quan tâm đến ngươi, thật  đáng."
 
" , Hầu phu nhân  đúng." Lão thái giám vội vàng đáp lời: "Sau  những  đó sẽ ,  là một nhân tài kiệt xuất đến nhường nào."
 
Lý Cảnh Tập tiến đến bàn đá, tự rót cho  một chén nước, chậm rãi : "Ta là chính ,  cần  cố gắng chứng minh bất kỳ điều gì cho những kẻ  màng đến ."
 
Đây cũng là những lời mà Vĩnh Ninh Hầu phu nhân  từng  với .
 
Lão thái giám thấy  khuôn mặt   còn vẻ bi thương như , bèn mỉm : "Điện hạ  chí ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-343.html.]
Lý Cảnh Tập  lão  ,  khỏi bật .
 
 lúc , ngoài cửa truyền đến tiếng động, lão thái giám tiến tới mở cửa,  thấy bên ngoài  một hàng cung nữ thái giám, trong tay bọn họ đều mang theo đồ vật. Một thái giám  đầu : "Đây là Hoàng thượng phân phó ban thưởng cho Thất hoàng tử."
 
Lão thái giám  xong bộ dáng  mừng rỡ  hoảng loạn, vội vàng cho bọn họ  trong. Khi Lý Cảnh Tập trông thấy bọn họ, nét mặt  lập tức chuyển sang vẻ ngốc nghếch, mãi cho đến khi đám thái giám và cung nữ  rời  mới thôi.
 
"Từ hôm nay trở , đừng liên lạc với  của phủ Vĩnh Ninh Hầu nữa." Thất hoàng tử nhỏ giọng dặn dò lão thái giám.
 
Lão thái giám vội vàng gật đầu: "Lão nô tuân lệnh."
 
Giờ khắc , trong lòng chủ tớ hai   mang theo mong đợi,   thấp thỏm bất an: mong đợi một cuộc sống khác trong tương lai, nhưng  thấp thỏm sợ chuyện mong đợi hoá hư vô.
 
Chuyện Hoàng đế đến chỗ ở của Thất hoàng tử, còn cải thiện nơi chốn cho , ngay đêm đó Đường Thư Nghi  . Thái phi   khỏi cung, trong cung tất nhiên cũng   của bà, nên cùng lúc đó, bà cũng nhận  tin tức.
 
Ngày hôm , bà gửi tấm thẻ bài  cung, ngỏ ý  cùng Hoàng thượng bàn bạc chuyện quá kế. Sau khi  cung, bà  vội đến Ngự thư phòng gặp Hoàng đế , mà đến nơi ở  đây của  trong cung. Nhìn cung điện  giữ gìn  chút tì vết, khóe môi Thái phi treo một nụ  lạnh. Vị Hoàng đế  quả là tâm tư chuộng hư danh, thích vẻ bề ngoài.
 
Người  đồn rằng khi bà rời cung, nơi ở cũ của bà đáng lẽ   nhường  cho phi tần của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vẫn giữ nguyên,  còn sai  dọn dẹp mỗi ngày. Bất kỳ ai  chuyện  cũng  khen ngợi tình   thâm sâu giữa Hoàng đế và Tiêu Dao Vương!
 
Sau khi ở  cung điện một lát, bà liền  dậy  đến Ngự thư phòng. Dọc đường , khi ngang qua một hồ sen, bà thấy một nam hài nhi chừng mười một, mười hai tuổi đang  thẫn thờ bên bờ hồ. Bà bước đến bên cạnh, hỏi: "Ngươi đang  gì ?"
 
Nam hài nhi  đầu  bà,     đáp: "Bên trong  cá."
 
Thái phi  lũ cá trong ao,  mặt nở một nụ : "Thích ?"
 
Nam hài nhi gật đầu: "Thích."
 
Thái phi hỏi: "Vì ?"
 
Nam hài nhi ngước lên  bà, trả lời: "Vui vẻ."
 
Thái phi  ,  lặng  một lúc  cất lời: "Nhi tử của    cũng thích  bên hồ  ngắm cá, nhưng nó  bảo, cá trong hồ   thể vui bằng cá nơi sông lớn biển rộng ngoài ."
Phạm Khắc Hiếu
 
Nói xong, bà sờ sờ đầu nam hài nhi, : "Hôm nay gió lớn, mau trở về  thôi."
 
Nam hài nhi gật đầu,  đó  Thái phi rời .