Tiêu Ngọc Châu mím môi, nàng  hiểu. Nếu Tiêu gia bọn họ  duy trì sự phồn thịnh, bất kể tương lai biến chuyển  , thì ngay lúc , nhất định  nắm vững binh quyền Tây Bắc trong tay. Bởi , Nhị ca nàng  dấn   con đường , dù cho phụ  nàng  còn tại thế cũng chẳng thể khác .
 
"Nương, con cũng sẽ cố gắng." Tiêu Ngọc Châu  Đường Thư Nghi, kiên định đáp.
 
Đường Thư Nghi đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu hài tử, giọng  mềm mại nhưng chất chứa sự nghiêm túc: "Gia tộc nào cũng khao khát cường thịnh, mong mỏi tồn tại trăm năm vạn năm,  cũng  ngoại lệ.  điều kiện tiên quyết của  là, mỗi một thành viên trong nhà chúng  đều  cảm thấy hạnh phúc khi nỗ lực  gia tộc trở nên hưng thịnh, và đều  sống theo chí hướng mà  yêu thích."
 
Tiêu Ngọc Châu  thể lĩnh hội   ý nghĩa lời nàng , vẻ mặt vẫn còn đôi chút khó hiểu. Đường Thư Nghi ôn tồn giải thích: "Nói rõ hơn,    ba   các con vì sự nghiệp gia tộc mà  hy sinh quá nhiều thứ. Chẳng hạn như hôn nhân đại sự, chẳng hạn như chí hướng, hoặc những sở thích riêng tư của . Chúng   hết   hết sức ,  đó mới nghĩ đến việc phát triển gia tộc, củng cố sự cường đại của Tiêu gia.”
 
“Vì lẽ đó, hôn sự của ba   các con, liên hôn cũng là một lựa chọn, nhưng tiền đề là đối tượng liên hôn, phẩm mạo, tài năng,  thứ đều  thuận theo ý  của các con. Đương nhiên, nếu  các con yêu thích  môn đăng hộ đối với nhà chúng  cũng chẳng hề gì, chỉ cần nhân phẩm ,  tiền đồ là đủ."
 
Nhắc đến hôn sự, Tiêu Ngọc Châu khẽ đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu thật trịnh trọng: "Nương, con  hiểu rõ."
 
Đường Thư Nghi  sờ đầu con bé một  nữa, "Vậy con hãy  thư cho phụ  con ."
 
"Vâng."
 
Tiêu Ngọc Châu cầm bút lên,  chằm chằm  giấy  thư trầm tư một lúc,  mới bắt đầu hạ bút. Nàng  về nỗi nhớ mong phụ  suốt mấy năm qua,  về việc mẫu  vì sự   của  mà phiền muộn  vui, cùng với sự đổi khác   của mẫu , sự trưởng thành của ba  , và những chuyện lớn nhỏ  xảy  trong phủ  suốt những năm gần đây.
 
Đợi nàng  xong,  trôi qua hơn nửa canh giờ. Giấy thư chất chồng  bàn dày đến mức nàng suýt  thể nhét hết  phong bì. Nàng ngượng ngùng đưa cho Đường Thư Nghi, nhỏ giọng hỏi: "Có  con    nhiều  , nương?"
 
Đường Thư Nghi nhận lấy bức thư, ước lượng độ nặng trong tay, mỉm  : "Tâm ý nặng trĩu như thế , phụ  con nhận , hẳn là sẽ vô cùng vui mừng."
 
Tiêu Ngọc Châu   thì  khúc khích. Sau đó hai mẫu tử cùng   đến viện của Tiêu Ngọc Minh. Hắn  thu dọn xong hành trang. Đường Thư Nghi trao hai lá thư cho ,  ba  cùng dùng bữa tối. Ăn tối xong, Tiêu Ngọc Minh chuẩn  lên đường.
 
Vì lo sợ thu hút sự chú ý, Đường Thư Nghi  tiện tiễn . Hai mẫu tử liền chia tay  tại Thế An Uyển. Trước khi , Tiêu Ngọc Minh quỳ gối  mặt Đường Thư Nghi, khấu đầu ba lạy theo đúng lễ nghi,  đó : "Những lời  dạy, nhi tử đều khắc ghi trong lòng. Nhi tử nhất định sẽ bình an trở về."
 
Ánh mắt Đường Thư Nghi thoáng long lanh  nước, nàng cúi xuống đỡ con trai   dậy, : "Câu  cũ vẫn còn đó, tính mạng của con là điều quan trọng nhất,   gì sánh bằng."
 
Tiêu Ngọc Minh nặng nề gật đầu,  đó  sang  Tiêu Ngọc Châu dặn dò: "Đừng gây chuyện nghịch ngợm, tự chăm sóc bản  cho , và  chăm lo cho nương nữa."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-364.html.]
Nước mắt Tiêu Ngọc Châu  trào  nơi khóe mắt, nhưng miệng vẫn cố chấp : "Muội từ khi nào  nghịch ngợm chứ?"
 
Tiêu Ngọc Minh mỉm , giơ tay xoa đầu tiểu ,  đó xoay  dứt khoát bước  ngoài. Đường Thư Nghi  bóng lưng  dần khuất hẳn  mới thu hồi ánh mắt. Nàng dùng khăn tay lau  giọt nước mắt lăn dài, trấn an Tiêu Ngọc Châu: "Nhị ca con  thông minh,   đến những chuyện khác, việc giữ  mạng sống tất nhiên sẽ  thành vấn đề."
 
Bên , Tiêu Ngọc Minh  hóa trang thành một thị vệ, cùng Lỗ Chí Quốc  khỏi phủ Vĩnh Ninh Hầu. Đi cùng họ còn  hơn mười thị vệ khác của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
 
Đến cổng lớn, tiểu tư canh cửa hỏi han: "Các vị   mà khuya thế ?"
 
Thị vệ dẫn đầu thở dài, đáp: "Chẳng  Nhị công tử hôm nay xảy  chuyện ? Triệu quản gia dẫn một nhóm   đến Tây Sơn để tìm manh mối. Phu nhân sợ nhân thủ bên Triệu quản gia  đủ, bảo chúng  qua đó tiếp ứng."
 
"Đã tối khuya thế  , còn  thể tìm  manh mối gì  ?" Tiểu tư canh cửa nghi ngờ hỏi.
 
"Sự việc cấp bách, dù là đêm tối cũng     cho xong." Thị vệ dẫn đầu .
 
Tiểu tư canh cửa vội vàng : "Cũng , sớm tìm  manh mối, Nhị công tử sẽ sớm  minh oan. Các vị mau  ."
 
Đoàn thị vệ xoay  lên ngựa,  đó thúc ngựa chạy về phía Tây Sơn. Tiêu Ngọc Minh và Lỗ Chí Quốc cũng ở trong  đó. Hai  họ theo nhóm thị vệ tiến  khu vực Tây Sơn, hội hợp cùng Triệu quản gia,  đó  theo sự sắp xếp của Triệu quản gia,  hỏi thăm các thôn xóm xung quanh xem hôm nay  gặp  nào khả nghi  .
 
Tiêu Ngọc Minh và Lỗ Chí Quốc  theo hỏi thăm vài hộ gia đình,  đó lặng lẽ tách khỏi đội ngũ,  thẳng  khỏi Tây Sơn, hòa  màn đêm.
 
Trong Ngự Thư phòng, Hoàng đế an tọa,  thị vệ mật báo: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân và Đường Quốc Công  hồi phủ Hầu gia. Chẳng bao lâu , một vị tướng sĩ từ Tây Bắc tiến  Hầu phủ. Không lâu  đó, Đường Quốc Công trở về Quốc Công phủ. Khi đêm xuống, một nhóm  rời khỏi Hầu phủ,  là đến Tây Sơn để truy tìm manh mối kẻ  sát hại Nhị hoàng tử. Tiểu nhân  bám theo bọn họ đến tận Tây Sơn, quả thực họ đang tìm kiếm dấu vết."
 
Hoàng đế rũ mí mắt trầm tư giây lát,  mới cất lời: "Trẫm  rõ. Ngươi tiếp tục theo dõi sát  phủ Vĩnh Ninh hầu."
 
"Tuân lệnh."
 
Phạm Khắc Hiếu
Khi   cáo lui, Hoàng đế thở dài một tiếng, tựa lưng  long ỷ. Ngôi vị Đế vương  quả nhiên  dễ ! Lúc , Trẫm  kiệt quệ cả  thể lẫn tinh thần.  lúc đó, Tiêu Khang Thịnh từ ngoài bước , khẽ khàng bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Lương quý phi cầu kiến."
 
Hoàng đế nhíu mày, đáp: "Cho nàng  ."