Tiêu Khang Thịnh sững sờ một lát,  đó : "Vậy  nhanh chóng tìm ."
 
Đường Thư Nghi thở dài: "Còn   ,  cũng đau đầu nhức óc."
Phạm Khắc Hiếu
 
Tiêu Khang Thịnh thở dài,  đó : "Hầu phu nhân, tiếp chỉ thôi."
 
Đường Thư Nghi vội vàng kéo Tiêu Ngọc Châu quỳ xuống, Tiêu Khang Thịnh bắt đầu  thánh chỉ. Đại ý thánh chỉ là, Tiêu Hoài vì lợi ích của Đại Càn Triều mà nhẫn nhịn chịu nhục, nay  lập đại công, nên ban thưởng,  đó  là một loạt tán dương và ban thưởng.
 
Hoàng đế hiện tại cũng  một điểm , đó là thích giữ thể diện. Thích giữ thể diện cũng ,  đống phần thưởng  , thực sự vô cùng phong phú. Vàng bạc châu báu, lụa là sa tanh cùng với lượng lớn đất đai, đúng là   hào phóng bình thường.
 
Không thể  , quả nhiên năng lực chiêu tài của phu quân  là  nhất thiên hạ.
 
Đây hẳn là  coi như tài sản chung  hôn nhân của phu thê đúng ?
 
Trong lúc Đường Thư Nghi đang miên man suy nghĩ, nàng liền phân phó  hầu khuân đồ vật  kho cất giữ. Tiêu Khang Thịnh trở về Hoàng cung, bẩm báo  chuyện truyền chỉ ở Vĩnh Ninh Hầu phủ với Hoàng đế.
 
Hoàng đế   Tiêu Ngọc Minh  tự ý lên đường  Tây Bắc, hừ mạnh một tiếng: "Liên Hưng Châu quả là vô tích sự! Không    thấy Tiêu Nhị  khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ ? Bây giờ Hầu phu nhân cũng   , tức là Tiêu Nhị   từ sớm."
 
Liên Hưng Châu là  mà y phái  theo dõi Vĩnh Ninh Hầu phủ.
 
Tiêu Khang Thịnh cúi đầu giả vờ  tồn tại. Một lúc , Hoàng đế  : "Tiêu Hoài trách trẫm  tin , nhưng   từng tin trẫm ? Còn   gì cả,  vội vàng gọi nhi tử . Nghĩ , Tiêu Ngọc Thần  nhất định cũng   Tây Bắc."
 
Hoàng đế đột nhiên cảm thấy bất lực tột cùng, tâm can như  xé nát. Mấy ngày qua y trằn trọc  chợp mắt suốt đêm, nghĩ cách   cân bằng và kiềm chế Tiêu Hoài, nhưng   cách nào . Cứ mỗi khi đến lúc  y  hận, hận  tại    nổi một nhi tử . Nếu y  thể  một nhi tử như Tiêu Hoài, y còn lo lắng gì nữa?
 
Nặng nề thở dài một , đừng  y  một nhi tử như Tiêu Hoài, cho dù là kẻ công tử bột như Tiêu Nhị cũng   tiến bộ hơn, nhưng nhi tử của y  một đứa nào  phấn đấu.
 
Lúc , một tiểu thái giám bước , thấp giọng : "Hoàng thượng, Túc quận vương cầu kiến."
 
Hoàng đế cau mày. Vị Túc quận vương  là em trai cùng cha khác  với Tiên đế, mối giao hảo với Tiên đế  thể coi là hòa thuận. Tiên đế  phong cho ông  tước hiệu quận vương, nhưng   đất phong, vẫn luôn ở Thượng Kinh.
 
Vị Túc quận vương  là  lớn tuổi nhất trong Hoàng thất, tính theo bối phận cũng gần như cao nhất, lời  luôn  sức nặng.
 
"Mời  ." Hoàng đế .
 
Tiểu thái giám   ngoài. Một lúc , Túc quận vương  . Mặc dù  hơn tám mươi tuổi, tóc râu  điểm bạc trắng, song khí chất của ông vẫn khôi ngô, tinh thần quắc thước.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-368.html.]
Hoàng đế  dậy: "Hoàng thúc,  thể ngài vẫn khỏe chứ?"
 
Túc quận vương  tiểu thái giám dìu  xuống : "Ta vẫn khỏe mạnh."
 
Hoàng đế khẽ ừm một tiếng: "Hôm nay Hoàng thúc tới đây  chuyện gì?"
 
Biểu cảm  mặt Túc quận vương khó diễn tả hết bằng lời, ông  : "Hoàng thượng, một gia tộc    thừa tự  là đại kỵ, huống chi là thiên hạ của Người. Người nên lo liệu sớm."
 
Hoàng đế đang uống ,  Túc quận vương  xong, chợt cảm thấy ngụm  trong miệng đắng   sánh . Y  mấy đứa nhi tử, nhưng        kế vị.
 
Lại  Túc quận vương : "Tuổi của Hoàng thượng vẫn còn khả năng sinh dưỡng,   tuyển thêm vài nữ tử  cung? Tuyển mấy   tri thức, hiểu lễ nghĩa, thông tuệ một chút."
 
Hoàng đế  xong lời , cơ hồ  nén nổi cơn thịnh nộ. Lời lẽ  chẳng  ám chỉ hậu phi trong cung y ngu xuẩn, mới sinh  những nhi tử đần độn ? Y  phát tác, nhưng   thừa nhận Hoàng thúc   sai: quả thật, các nhi tử của y, đứa nào đứa nấy đều vô cùng kém cỏi.
 
Suy nghĩ một lát, y hỏi: "Hoàng thúc  cao kiến gì?"
 
Túc quận vương đáp: "Lần  tuyển chọn, cứ lấy những nữ tử  mỹ danh khắp Thượng Kinh. Ta   trong kinh thành  danh sách các tài nữ xuất chúng,  sẽ chọn  từ trong  đó."
 
Hoàng đế rũ mí mắt trĩu nặng, trầm ngâm suy tính. Y cảm thấy đề nghị của Túc quận vương quả thực  tệ. Nữ tử thông minh, khi sinh hạ hài tử, khả năng bẩm sinh cũng sẽ cao hơn vài phần.
 
"Trẫm sẽ cân nhắc kỹ lưỡng lời Hoàng thúc chỉ giáo." Hoàng đế .
 
"Được." Túc quận vương nhấp một ngụm , tiếp lời: "Hoàng thượng, đ.á.n.h bại Nhu Lợi quốc là di nguyện của Tiên hoàng. Nhu Lợi quốc luôn xem Đại Yến  là miếng mồi ngon. Nếu đoạt  Nhu Lợi, đó là công danh lưu danh thiên cổ. Hiện tại cần  nhân nhượng Tiêu Hoài, tuyệt đối   kích động . Nếu  bất kỳ ý nghĩ nào, xin hãy đợi đến khi  chiếm  Nhu Lợi quốc  hãy tính ."
 
"Hoàng thúc, trẫm  rõ." Hoàng đế thầm nghĩ, y   diệt trừ Tiêu Hoài ? Muốn chứ, ngay cả trong mộng cũng .  hiện giờ, y  thể , cũng  dám .
 
Túc quận vương khẽ "Ừm" một tiếng, đoạn  dậy: "Hôm nay  chỉ đến bẩm báo vài việc với Hoàng thượng. Nếu  còn chuyện gì khác,  xin cáo lui."
 
Khi ông  bước  cửa, Hoàng đế  dậy phân phó: "Tiêu Khang Thịnh, hộ tống Túc quận vương."
 
Tiêu Khang Thịnh vội vã tiến lên, cẩn thận đỡ Túc quận vương rời . Hoàng đế vẫn  tại chỗ, cau mày trầm ngâm.
 
Đường Thư Nghi lúc     chuyện "sắp xếp hậu nhân" của Túc quận vương  bắt đầu. Ngày hôm , nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến Hồ Quang Tạ. Hôm qua, nàng  hẹn Nam Lăng bá phu nhân và Hướng phu nhân đến tụ họp đ.á.n.h bài. Khi đến nơi, hai vị phu nhân  vẫn  tới, nàng bèn dẫn Tiêu Ngọc Châu  thư phòng . Nàng  an tọa, Thúy Vân  đến báo: "Có  cầu kiến, tự xưng là  từ Tây Bắc đến."
 
Đường Thư Nghi khẽ nhíu mày,  : "Mời  ."