Mọi  tùy cầu mà lựa chọn khác . Khi đối mặt với cùng một sự kiện, quyết định đưa  cũng  giống . Lão Hoàng đế  luống tuổi, những quý nữ như hoa trong Kinh thành khinh thường y, nhưng nữ hài tử xuất  trong gia đình quan  bình thường, vẫn   nhiều  đồng ý đặt cược vận mệnh của .
 
Cho nên, hai ngày  khi thánh chỉ Hoàng đế ban xuống, liền   ít quan viên đến báo danh cho nữ nhi nhà . Nhất thời cả Thượng Kinh đều trở nên náo nhiệt.
 
Hoàng đế bận rộn với chuyện tuyển tú, trong lòng Đường Thư Nghi cũng thả lỏng hơn  nhiều. Mấy ngày qua, hầu như ngày nào Lý Cảnh Tập cũng đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Đường Thư Nghi cũng dành  chút thời gian để dạy dỗ  bé vài điều. Từ tận đáy lòng, nàng vẫn mong ước về  Lý Cảnh Tập  thể lên  Hoàng đế.
 
Hài tử  cơ bản đều do một tay nàng dạy dỗ, ngày thường khi giảng giải tri thức cho  bé, nàng luôn khéo léo lồng ghép  đó những ý niệm khai phóng. Tất nhiên,   là kiểu tư duy tân tiến đặc biệt trái với lẽ thường. Đôi khi nàng thậm chí còn cảm thấy một luồng hào khí, tựa như chính  đang bồi dưỡng  một minh quân hiển hách ngàn đời.
 
Chỉ là,  vài chuyện nàng cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, nàng   năng lực to lớn đến thế, cũng   tinh lực để lập Lý Cảnh Tập  Hoàng đế. Mọi sự cứ để thuận theo ý trời.
 
Về phần nếu Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập  cảm tình,   Lý Cảnh Tập  trở thành Hoàng đế, Tiêu Ngọc Châu   gì? Đường Thư Nghi cảm thấy lo nghĩ xa xôi chi bằng thuận theo duyên phận, nàng tin rằng nữ nhi của   chọn  bỏ. Hơn nữa, trong sử sách cũng    từng  chuyện, hoàng đế một đời chỉ sủng ái một nữ nhân.
 
Hôm nay, Lý Cảnh Tập đến  với nàng: "Gần đây học sinh đang  Lễ vận Đại đồng thiên. Đạo lớn thi hành, thiên hạ là của chung;  hiền tài  tuyển chọn, lời  tín nghĩa hòa mục. Bởi lẽ đó,    chỉ lo cho  thích của ,  chỉ lo cho con cái của ..."
 
Phạm Khắc Hiếu
Cậu bé   Lễ vận Đại đồng thiên một ,  đó hỏi: "Tiên sinh, thế gian thật sự tồn tại một nơi như  ?"
 
Đường Thư Nghi nhất thời   nên hồi đáp  . Mọi  đều tương  tương ái, đồng lòng tương trợ, nhà nhà an cư lạc nghiệp,  còn phân biệt sang hèn,  còn chiến tranh loạn lạc—một cảnh tượng gần như  tưởng như , rốt cuộc liệu   ?
 
Dù  nàng cũng  từng  thấy.
 
Suy nghĩ một lúc, nàng đáp: "Ta   nơi đó  tồn tại  , cũng  rõ liệu một quốc gia  thể phát triển đến trình độ đó  . Chỉ là  thấy, trạng thái  nhất của một quốc gia chính là sự cân bằng."
 
Lý Cảnh Tập  hiểu, Đường Thư Nghi chỉ  ngưỡng cửa hẹp : "Ngươi  bằng một chân thử xem."
 
Lý Cảnh Tập  chút khó hiểu.  lúc , Tiêu Ngọc Châu   một bước, giẫm một chân lên ngưỡng cửa. Nào ngờ,   lên nàng  suýt trượt chân ngã nhào. Lý Cảnh Tập vội vàng sải bước tới đỡ lấy nàng.
 
Tiêu Ngọc Châu đẩy  bé , : "Muội thử   nữa xem."
 
Nàng  bước một chân lên ngưỡng cửa chật hẹp. Lần , nàng  , nhưng  hình xiêu xiêu vẹo vẹo   vững. Nàng vô thức  bằng hai chân,  đó dang rộng hai tay,  mà  vững .
 
Đường Thư Nghi dựa  mép bàn, mỉm : "Con xuống để Cảnh Tập thử xem."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-373.html.]
Tiêu Ngọc Châu  khúc khích  xuống,  đó   Lý Cảnh Tập   ngưỡng cửa. Lý Cảnh Tập cũng ,  thể  bằng một chân,   bằng hai chân, duỗi tay  mới  vững.
 
Đường Thư Nghi  với hai : "Có  cân bằng trái  thì mới  định ?"
 
Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đều gật đầu. Đường Thư Nghi  : "Vạn vật trong trời đất đều  sự cân bằng, như ngày và đêm, âm và dương, phú quý và bần hàn,  và mất, và vạn sự khác nữa... Chỉ khi duy trì  sự cân bằng ,  sự mới  thể vận hành đúng quỹ đạo của . Trong sử sách   ít sự  đổi của các triều đại, đều vì nông dân nổi dậy.”
 
“Hàng ngàn năm nay, nông dân đều chăm chỉ  ruộng, tại  đến triều đại đó  nổi dậy? Bởi vì mất  sự cân bằng. Người bần cùng thì nghèo khó tới mức  còn đường sống, trong khi kẻ giàu   xa hoa dâm dật. Sự cân bằng giữa kẻ bần hàn và  phú quý    tan vỡ."
 
Lý Cảnh Tập  nàng giải thích, suy nghĩ một lúc  : "Vậy  cần phân cho mỗi nông dân một mảnh đất ?"
 
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Cái  cần   một con đường để  ở  vươn lên."
 
Lý Cảnh Tập còn đang  hiểu, Đường Thư Nghi đang định  cho  bé  về con đường vươn lên là gì, thì lúc  Thúy Vân  hớn hở chạy : "Phu nhân, Đại công tử và Nhị công tử  gửi thư hồi âm!"
 
Đường Thư Nghi   , vội vàng  dậy : "Mau đưa  xem."
 
Thúy Vân đưa thư cho nàng, "Ngài cuối cùng cũng đợi  ."
 
Đường Thư Nghi vui mừng khôn xiết, khó nén  nụ . Nàng xé mở phong thư, Tiêu Ngọc Châu cũng  tới cùng xem.
 
Hai    hai bức thư riêng, đều kể về hành trình đến Tây Bắc,  đó là tình hình ở đó. Tiêu Ngọc Minh  nhập ngũ, bắt đầu từ một tiểu binh. Tiêu Ngọc Thần phụ trách việc hậu cần,  nhiệm vụ ghi chép  thương vong của tướng sĩ.
 
Đọc thư xong, Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy sự an bài của Tiêu Hoài quả thực chu  vô cùng. Bồi dưỡng Tiêu Ngọc Minh thành  kế vị của Tây Bắc quân, bắt đầu từ tầng lớp   lên, như   chỉ  thể   khác tín phục, mà còn  thể rèn luyện ý chí của .
 
Tiêu Ngọc Thần phụ trách ghi  thương vong, để  càng tiếp xúc nhiều với binh sĩ tầng , càng thấu hiểu hơn về nhân gian khổ đau.
 
Nói chung, nàng  quá lo lắng cho hai nhi tử của .
 
Đọc thư của hai nhi tử xong, liền đến thư của Tiêu Hoài. Thư    vô cùng giản lược, chỉ vẻn vẹn nửa trang giấy. Bên trong hỏi thăm nàng và Tiêu Ngọc Châu,  đó   lấy  vài món đồ chơi độc lạ, khi về sẽ cầm về cho các nàng.
 
Đường Thư Nghi   tin tưởng, bức thư  thật  là Tiêu Hoài  cho Tiêu Ngọc Châu, nàng chỉ là  tiện thể nhắc tới mà thôi. Thật đúng là khiến   dở  dở .