“Phụ hoàng, quả thật  đây nhi thần và cố Hầu gia  chút ân oán cá nhân, song Vĩnh Ninh hầu  quy tiên, nhi thần cần gì  bám riết lấy Hầu phủ  buông? Lần ... Cửu cữu của nhi thần  khám xét tòa biệt viện đó của Vĩnh Ninh Hầu phủ là  nguyên do.”
 
Nhị hoàng tử lựa chọn tránh né vấn đề của Hoàng đế.
 
“Nguyên do gì?” Hoàng đế hừ lạnh hỏi.
 
“Phụ hoàng.” Nhị hoàng tử tiến về phía  vài bước, quỳ xuống tâu: “Cửu cữu nhi thần nhận  mật thư, tố cáo Vĩnh Ninh hầu thế tử đang chứa chấp nữ nhi của tội thần Liễu Ngọc Sơn, giấu  tại Ngõ Mai Hoa.”
 
Hoàng đế  xong nhíu mày,  đó giơ tay  hiệu cho Nhị hoàng tử  dậy: “Trước hết,  lên .”
 
Nhị hoàng tử bò dậy,  bên cạnh chiếc bàn,   Hoàng đế hỏi: “Tìm    ?”
 
Nhị hoàng tử câm nín,  thốt nên lời.
 
Hoàng đế  lạnh: “Nếu ngươi  tìm  tội nhân thật sự, thì lão cáo già Đường quốc công   còn mặt mũi mà  lóc om sòm tại triều đường.”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Khi Cửu cữu dẫn  tới khám xét thì   thấy ai.  biệt viện   bày biện tinh xảo, rõ ràng là từng   trú ngụ.” Nhị hoàng tử  căm hận  bất lực, cớ gì   thể tìm thấy bóng  nào?
 
Hoàng đế cúi đầu  tấuChương, trầm mặc trong chốc lát   hỏi: “Tìm  chứng cứ ?”
 
“Hiện tại vẫn  tìm  chứng cứ xác thực, Vĩnh Ninh Hầu phủ  xóa sạch  dấu vết.” Nhị hoàng tử đoán chắc Đường quốc công  nhúng tay thu xếp  thỏa. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân   năng lực đó, mà Vĩnh Ninh hầu thế tử Tiêu Ngọc Thần  càng  thể.
 
Hoàng đế  hừ lạnh: “Muốn  việc gì thì  nắm chắc phần thắng  hẵng , bằng , đừng  còn hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-38.html.]
 
“Nhi thần  rõ.” Nhị hoàng tử nắm chặt nắm tay. Không  y lòng  hẹp hòi bám riết lấy Vĩnh Ninh Hầu phủ, mà là lúc y so chiêu với cố Hầu gia Tiêu Hoài,  bao giờ chiếm  phần thắng. Vĩnh Ninh Hầu phủ  trở thành cái gai trong lòng y.
 
“Bảo Lương Kiến An tới Vĩnh Ninh Hầu phủ tạ tội.” Hoàng đế  y, ánh mắt ngập tràn vẻ thất vọng: “Một chuyện nhỏ nhặt như , ngươi hẳn là   chứ?”
 
“Quả quyết như .” Nhị hoàng tử vội vàng đáp: “Nhi thần sẽ tự  giám sát Cửu cữu tới Vĩnh Ninh Hầu phủ nhận .”
 
Hoàng đế  kiên nhẫn xua tay bảo Nhị hoàng tử lui ,  mệt mỏi tựa lưng  long ỷ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trẫm kém xa Tiên đế, Tiên đế  sinh   những nhi tử ưu tú  bao.”
 
Đại thái giám Tiêu Khang Thịnh cúi đầu vờ như  tồn tại,   Hoàng đế : “Lục  là   Tiên đế sủng ái nhất. Trẫm nhớ năm Lục  mới mười mấy tuổi  trổ tài hùng biện, khiến mấy lão cáo già   thể phản bác nửa lời. Trẫm và Lục  thật sự là...   tình thâm...”
 
Tiêu Khang Thịnh tiếp tục vờ như  tồn tại. Hoàng đế nhắm mắt dựa lưng  ghế, như đang đắm chìm trong hồi ức. Một lát    Người : “Gần đây Thái phi   an  ?”
 
Tiêu Khang Thịnh khẽ khàng đáp: “Bình thường Thái phi ăn uống  , nhưng vẫn thường xuyên nhớ tới Vương gia.”
 
“Nhũ cam Chí Nam tiến cống  tới  ?” Hoàng đế hỏi.
 
Tiêu Khang Thịnh: “Đã  nhiều ngày, hẳn  tới nơi .”
 
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng: “Đã tới, thì đem dâng Thái phi một ít.”
 
Tiêu Khang Thịnh nhỏ giọng tuân lệnh.