Đường Thư Nghi yên lặng hít một  sâu, hạ xuống cơn thịnh nộ  giáo huấn nó, buông thõng tay : “Mau   y phục .”
 
“Nương, con đói bụng, ăn cơm  .” Tiêu Ngọc Minh  xong lập tức  về phía tiểu sảnh, đói đến mức da bụng dán da lưng thì còn đổi y phục  gì?
 
“Thay y phục   ăn.” Đường Thư Nghi  cho phép nó từ chối. Há  chuyện  ngoài gây sự đ.á.n.h , về nhà   ăn ngon uống  ngay lập tức?
 
Sự uy nghiêm của nàng khiến Tiêu Ngọc Minh ngẩn  chớp mắt, bước đến bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi: “Nương,   ?”
 
“Sao cái gì mà ?” Đường Thư Nghi cảm thấy sốt ruột, tiểu tử     điều gì chứ?
 
“Khí độ thật lớn, giống hệt cha .” Tiêu Ngọc Minh  hì hì .
 
Đường Thư Nghi giơ tay đ.á.n.h nó: “Ta bây giờ chính là  quản giáo ngươi, mau   y phục,  thì ăn roi đấy.”
 
“Rồi , con , con  ngay.” Tiêu Ngọc Minh nhanh chóng chạy về phòng, còn chụp lấy hai khối điểm tâm nhét  miệng.
 
Đường Thư Nghi  nhị nhi tử  chạy mất,   tiểu nữ nhi ở bên cạnh, nàng  thể tưởng tượng  cuộc sống   sẽ gà bay ch.ó sủa như thế nào.
 
Nàng dặn dò nha  chuẩn  cơm nước xong    với Thúy Trúc: “Đến tiền viện xem Ngọc Thần  ở đó , bảo nó tới đây ăn cơm.”
 
Thúy Trúc cung kính lĩnh mệnh  lui . Đường Thư Nghi bảo nha  dẫn Tiêu Ngọc Châu  rửa tay. Nàng bước  nội thất, Thúy Vân cũng theo sát phía , đưa khăn ướt  vắt khô cho nàng,  đó bắt đầu bẩm báo tin tức  dò hỏi .
 
“Nô tỳ  dò hỏi , chiều nay Trang phu tử ở  lớp hỏi tiểu thư mấy vấn đề, tiểu thư  thể đáp lời. Trang phu tử bèn hỏi Tứ cô nương của Nhị lão gia. Bởi lẽ Tứ cô nương đáp đúng, tiểu thư liền tức giận, lúc nghỉ giải lao  châm chọc Tứ cô nương một trận, đại ý chê bai nàng   là thứ nữ còn dám đoạt lấy sự nổi bật của đích nữ. Cuối cùng còn đẩy Tứ cô nương ngã xuống đất.
 
Trùng hợp   Trang phu tử bắt gặp, Trang phu tử trách cứ tiểu thư vài câu, còn phạt tiểu thư  đại tự. Nô tỳ trộm nghĩ Tứ cô nương    hạng tầm thường,    trùng hợp ngã xuống ngay lúc Trang phu tử  ngang qua chứ.”
 
Thúy Vân  ở hậu viện từ lâu,  rõ những thủ đoạn nhỏ nhặt .
 
Đường Thư Nghi dùng khăn lụa lau tay. Nơi cổ đại , đích thứ phân biệt rõ ràng. Một hài tử bảy tám tuổi như Tiêu Ngọc Châu,  là đích nữ duy nhất của Hầu phủ, cảm thấy  ưu việt hơn thứ nữ khác cũng là chuyện bình thường.
 
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-4.html.]
 tiểu nữ  vì  khác ưu tú hơn  mà buông lời độc địa, còn  tay đ.á.n.h  thì đúng là quá bướng bỉnh,  thể dung túng thêm nữa.
 
Còn Tứ cô nương , cố ý cũng , vô tình cũng thế, nàng  dạy Tiêu Ngọc Châu cách  ,  đối đãi khác  với những  khác .
 
Đường Thư Nghi lau tay xong, đưa khăn  cho Thúy Vân  : “Mặc kệ Tứ nha đầu     đơn thuần  , việc  là Ngọc Châu sai. Tính tình  của nó   sửa đổi,   các ngươi nên chú ý hơn.”
 
Nàng   nghiêm túc, Thúy Vân  nàng  thật, lập tức gật đầu.
 
Đường Thư Nghi  dậy, mở lời dặn dò: “Chú ý những  trong viện Ngọc Châu, đặc biệt là Lưu ma ma.”
 
Thúy Vân cung kính gật đầu, theo Đường Thư Nghi  tiểu sảnh. Thức ăn   dọn lên, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh   ghế, bộ dáng    mấy thuận mắt. Đường Thư Nghi thu hết tất cả  đáy mắt nhưng  hề lên tiếng, trực tiếp  xuống vị trí chủ vị. Hai tiểu hài tử thấy thế cũng lập tức tiến đến  cạnh nàng.
 
 lúc , Thúy Trúc chạy tới bẩm báo: “Đại công tử còn  hồi phủ.”
 
“Đi  ?” Đường Thư Nghi cầm đũa hỏi, Đại công tử  mới là kẻ cần quản giáo nghiêm khắc nhất, nếu , cái vị trí Hầu phu nhân quyền quý   e rằng sẽ  giữ nổi.
 
Tiêu Ngọc Minh sớm  đói bụng cồn cào. Vừa thấy nàng cầm đũa, y  lập tức bắt đầu bữa ăn. Tiêu Ngọc Châu  bên cạnh,  khỏi mỉa mai y là “quỷ đói”, khiến Tiêu Ngọc Minh hung hăng trừng mắt liếc   .
 
Đường Thư Nghi  thèm để ý tới cuộc đấu đá nho nhỏ giữa hai đứa nhỏ, chỉ  Thúy Trúc đang khó xử mở lời: “Nô tỳ hỏi  ở viện của Đại công tử, bọn họ ...   rõ tung tích.”
 
“Không rõ?” Đường Thư Nghi hừ một tiếng: “Là vì nó tới ngõ Mai Hoa nên bọn họ  dám  .”
 
Tiêu Ngọc Thần giấu thanh mai trúc mã của y ở ngõ Mai Hoa. Nguyên    cũng vô cùng chán ghét vị thanh mai trúc mã , nhưng vì ngại mặt mũi nhi tử nhà  nên dù chán ghét cũng   tay  gì.
 
 Đường Thư Nghi   nguyên , nhi tử  cũng   nàng sinh, chẳng cần cố kỵ thể diện của y. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi truyền lời cho Trường Minh, bảo y trong vòng nửa canh giờ  đưa chủ tử  hồi phủ, nếu  thì  cần  về Hầu phủ  nữa!”
 
Nước  sắp tới cổ họng, mà Tiêu Ngọc Thần  còn cùng   vui hưởng phong hoa tuyết nguyệt!
 
Thúy Trúc thấy Đường Thư Nghi giận thật, nhanh chóng chạy  tìm Trường Minh, y là nô tài hầu hạ Tiêu Ngọc Thần lâu nhất, tất nhiên sẽ  Tiêu Ngọc Thần  .