Đường Thư Nghi   dùng lời  dối để lừa dối ba đứa trẻ, thứ nhất, bởi lẽ ba đứa trẻ  vô cùng thông minh, lời  dối của nàng  chắc  qua mắt  chúng. Thứ hai, nàng   rốt cuộc vấn đề giữa nàng và "Tiêu Hoài" sẽ  hóa giải như thế nào. Nếu như bây giờ  dối,    khó để  tròn.
 
Tốt nhất là cứ  thẳng với ba đứa trẻ rằng giữa nàng và Tiêu Hoài quả thật đang  khúc mắc. Về phần là vấn đề gì, đương nhiên nàng sẽ  tiết lộ.
 
Vừa dứt lời, Tiêu Ngọc Minh  vội thốt lên: "Chẳng lẽ phụ     khác?"
 
Khi  lời , cả   toát  vẻ hung hăng đầy sát khí. Đường Thư Nghi   phủ nhận, Tiêu Ngọc Châu  nắm chặt lấy cánh tay nàng, nghẹn ngào : "Nương, con  về phía nương. Nếu như cha  điều gì phụ lòng , con thề sẽ  để ý đến cha nữa."
 
Đường Thư Nghi: "..."
 
Mọi chuyện còn  nghiêm trọng đến mức độ đó.
 
Lúc , Tiêu Ngọc Thần lộ vẻ mặt rối rắm,     nên   suy đoán của   . Tiêu Ngọc Minh bất mãn  , hỏi: "Đại ca,  ở bên nào?"
 
"Ta đương nhiên  về phía mẫu ." Tiêu Ngọc Thần vội vàng đáp lời. Dù lý do là gì  nữa, nếu giữa phụ  và mẫu   vấn đề,  tất nhiên   về phía mẫu  .
Phạm Khắc Hiếu
 
Đường Thư Nghi thấy ba   như , trong lòng cảm thấy  an ủi, quả nhiên  uổng công nàng thương yêu bọn họ. Chỉ là, giải thích thì vẫn  giải thích, dù  nàng và Tiêu Hoài vẫn  đến bước đoạn tuyệt quan hệ. Nàng bây giờ cũng    chắc chắn Tiêu Hoài    là  xuyên   , cũng  rõ   ác ý với bọn họ  .
 
Nàng ôn tồn: "Không  như các con nghĩ, các con chớ quá bận tâm, chuyện của chúng , chúng  sẽ tự hóa giải."
 
Trên mặt ba   vẫn vương vấn vẻ lo lắng, Đường Thư Nghi dở  dở : "Được , các con  xem, chẳng  bây giờ  vẫn đang   ."
 
Giờ phút  nàng thả lỏng cả ,  mặt nở nụ , quả thật   chút dáng vẻ buồn bã đau lòng nào, ba  mới yên tâm hơn một chút. Tiêu Ngọc Minh cũng : "Cùng lắm thì qua một  thời gian nữa, để cha trở về Tây Bắc. Lúc đó con cũng  theo, ở bên đó trông chừng cha."
 
Mặc dù cha cũng  quan trọng, nhưng  quan trọng bằng nương. Giờ khắc    quên mất     nhớ cha nhiều như thế nào.
 
Đường Thư Nghi: "..."
 
Quả là một nhi tử ngoan.
 
"Xin thỉnh an Quốc Công gia." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thúy Trúc, Thúy Vân.
 
Đường Thư Nghi liếc  ba  ,  đó  thẳng  dậy. Lúc , rèm cửa  vén lên, Tiêu Hoài bước . Hôm nay  vận một bộ cẩm bào đen thêu vân kim, càng tôn lên vẻ  tuấn bất phàm. Không thể phủ nhận, Tiêu Hoài  một dung mạo quả thực hơn .
 
Tiêu Ngọc Thần  dậy hành lễ với : "Phụ ."
 
Tiêu Hoài gật đầu. Sau đó Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng  dậy hành lễ, cuối cùng Đường Thư Nghi cũng  dậy, nhưng còn  kịp hành lễ,   thấy Tiêu Hoài : "Phu nhân mau an tọa."
 
Nếu như   khách sáo như , Đường Thư Nghi tất nhiên cũng  hành lễ nữa. Nàng mỉm   xuống: "Quốc Công gia  dùng bữa sáng ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-401.html.]
"Chưa." Tiêu Hoài đáp.
 
Đường Thư Nghi: "Vậy chúng  cùng dùng ."
 
Tiêu Hoài: "Được."
 
Hai  vô cùng khách khí, như thể đang đối đãi với một vị khách quý.
 
Sau đó Đường Thư Nghi  dậy  đến phòng ăn, Tiêu Hoài cũng  dậy  theo,  mới đến ba  . Ra khỏi tiểu hoa sảnh, Tiêu Hoài  chậm , đợi Tiêu Ngọc Minh  đến bên ,  : "Chiều nay, con cùng Hướng Vinh  đến đại doanh ngoài thành, giải quyết một vài sự vụ."
 
Những binh lính mà  mang về Kinh thành  , đều là  tín của . Hắn thật sự   ý định để bọn họ trở về Tây Bắc ngay. Chuyện  cần  thảo luận kỹ lưỡng với Hoàng đế, nhưng  khi thảo luận,  sắp xếp  cho những binh lính , hơn nữa huấn luyện ngày thường  thể bãi bỏ, cho nên   nhiều chuyện cần bố trí.
 
Hắn  bồi dưỡng Tiêu Ngọc Minh thành chủ soái tương lai của Tây Bắc quân, do đó Tiêu Ngọc Minh  tham gia   nhiều công việc.
 
Tiêu Ngọc Minh trong lòng còn  ý kiến với , mím chặt môi  . Tiêu Hoài thấy  thì cau mày, "Con   ?"
 
Tiêu Ngọc Minh vẫn  lên tiếng, Tiêu Hoài cương mặt, cũng dừng bước chân . Ngay lúc  định mở miệng  gì đó, giọng  của Đường Thư Nghi  kịp thời truyền đến: "Ngọc Minh,   tùy hứng,  theo sự an bài của phụ  con."
 
Tiêu Ngọc Minh mím môi, "Con  rõ, con sẽ ."
 
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng, xoay    chính sảnh dùng bữa. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đưa mắt  ,  cũng nhanh chóng bước  theo. Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh  bỏ  bên ngoài. Tiêu Hoài  đó  Tiêu Ngọc Minh, khuôn mặt  hề lộ hỉ nộ ái ố, chỉ nhàn nhạt đưa mắt quan sát. Dẫu , Tiêu Ngọc Minh  cảm thấy một áp lực vô hình cực lớn đè nặng.
 
Một lát , Tiêu Ngọc Minh mới lên tiếng: "Nhi tử... nhi tử   sẽ ."
 
"Có  vì   bảo con  đại doanh ngoài kinh thành ?" Tiêu Hoài cất tiếng hỏi, ngữ điệu vẫn hờ hững như .
 
Tiêu Ngọc Minh mím môi, đáp: "Nhi tử  rõ."
 
"Đã rõ vì  còn  từ chối?" Tiêu Hoài chất vấn thêm.
 
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu im lặng. Tiêu Hoài hừ lạnh một tiếng: "Nếu như lúc nào con  việc cũng  cảm xúc chi phối, e rằng khó mà trở thành bậc nhân tài gánh vác việc lớn."
 
Lúc , Tiêu Ngọc Minh    nhận  sai lầm của , cúi thấp đầu nghiêm giọng: "Nhi tử  hiểu rõ,   sẽ  bao giờ tái phạm."
 
Tiêu Hoài khẽ "ừm" một tiếng, : "Chiều nay  khi  thành xong  việc, hãy mang trọng vật chạy mười dặm."
 
"Vâng, phụ ." Tiêu Ngọc Minh đáp lời.
 
"Chúng   dùng bữa." Tiêu Hoài bước  chính sảnh, Tiêu Ngọc Minh cũng theo sát phía .