Đường Thư Nghi  xong câu , ngả    dựa  ghế gấm. Động tác  thoạt  như là đang  đổi một tư thế thoải mái, nhưng kỳ thực  là một động thái phòng ngự theo bản năng.
 
Tiêu Hoài tất nhiên  . Hắn cầm chén  lên nhấp một ngụm. Hắn  thể hiểu  tâm trạng của Đường Thư Nghi. Dù  bí mật  cũng quá lớn, đột nhiên   , trong lòng nàng bất giác dâng lên sự đề phòng là lẽ dĩ nhiên.  nhất định  trải qua bước thăm dò .
Phạm Khắc Hiếu
 
Trong căn phòng tĩnh mịch, Đường Thư Nghi vốn  từng nghĩ đến chuyện Tiêu Hoài  thể đoán  lai lịch của nàng, nhưng khi  thật sự thốt , trong chốc lát nàng vẫn  kìm  cảm giác lo lắng.
 
Ý thức  trạng thái của  quá căng thẳng, Đường Thư Nghi thả lỏng  thể, : "Đoán đúng , còn điều gì khác nữa chăng?"
 
Tiêu Hoài đặt chén  trong tay xuống, đang định lên tiếng thì giọng  của Thúy Vân từ bên ngoài truyền đến: "Phu nhân, Khang Thân vương đến ạ."
 
"Bảo nó..."
 
Đường Thư Nghi   một nửa, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Nàng  chằm chằm Tiêu Hoài : "Bảo nó chờ ở thư phòng  ."
 
Bên ngoài vọng  tiếng Thúy Vân và Lý Cảnh Tập trò chuyện,  đó tiếng bước chân của hai  dần dần khuất xa.
 
Đường Thư Nghi  Tiêu Hoài với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nàng khẽ thốt lên: "Tiêu Dao Vương?"
 
Tiêu Hoài thoáng sững sờ, đoạn mỉm  đáp: "Phu nhân quả thật tinh tường."
 
Đường Thư Nghi thẳng lưng  dậy, sự đề phòng   càng thêm rõ rệt. Giờ đây,  thể Tiêu Hoài  chứa đựng linh hồn Tiêu Dao Vương,  nhiều hành động khó hiểu của Thái phi  đây nay đều  thể lý giải.
 
"Vương gia   ám hại?" Đường Thư Nghi hỏi.
 
Tiêu Hoài khẳng định: " ."
 
"Là ai?" Đường Thư Nghi truy vấn.
 
Tiêu Hoài thản nhiên đáp: "Lý Thừa Ý."
 
Đường Thư Nghi hít một  thật sâu. Chẳng  Lý Thừa Ý chính là danh húy của Hoàng đế đương triều  ? Nàng     vô định một lúc lâu,  cất lời: "Vương gia, ngài nhất định  báo thù, đúng ?"
 
Tiêu Hoài hiểu rõ sự đề phòng của nàng, bèn : "Cho dù là Tiêu Hoài đích thực, Lý Thừa Ý há sẽ buông tha cho   ?"
 
Đường Thư Nghi giữ im lặng. Tiêu Hoài tự  trả lời, y trầm giọng : "Không thể nào. Lý Thừa Ý sẽ dốc hết sức để diệt trừ . Đến lúc , kết cục sẽ  ? Hắn  cũng sẽ   những chuyện giống như  đang ."
 
Đường Thư Nghi  đầu  y, ánh mắt băng lãnh: "Những lời ngài  chỉ là giả định  vẫn còn sống, nhưng thực tế   quy tiên. Không  ,  vẫn  thể dạy dỗ ba hài tử nên , khiến phủ Vĩnh Ninh Hầu sừng sững bất khuất. Song giờ đây, ngài xuất hiện,  chuyện    đổi khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-412.html.]
 
Tiêu Hoài mím chặt môi, im lặng  đáp. Đường Thư Nghi  thẳng  y, gằn từng chữ một, âm thanh lạnh lẽo: "Vương gia, ngài đối với  và ba hài tử mà , chính là một mối họa."
 
Tiêu Hoài vẫn tiếp tục giữ im lặng, Đường Thư Nghi cũng  hề  thêm lời nào. Nàng  từng mảy may nghĩ tới,  thể Tiêu Hoài   chứa đựng linh hồn Tiêu Dao Vương, mà còn là Tiêu Dao Vương  Hoàng đế ám hại.
 
Nếu đây là một  bình thường,   thù oán với Hoàng đế, và  ôm địch ý với  cùng ba hài tử,  vẫn  thể tiếp nhận. Cùng lắm thì sống những ngày tháng nước sông  phạm nước giếng là xong.
 
 Tiêu Dao Vương,  mang mối huyết thù với Hoàng đế thì  khác. Y chắc chắn sẽ tìm cách để báo mối thù . Cho dù Hoàng đế hiện tại  bất tài đến mức nào, y vẫn là Thiên tử,  nắm giữ hoàng quyền tối thượng. Đối đầu với y, chỉ cần một chút sơ suất thôi là sẽ c.h.ế.t   đất chôn.
 
Căn phòng trở nên tĩnh mịch vô cùng, tĩnh mịch đến mức  khí cũng như ngưng đọng .
 
Sau một hồi lâu, Tiêu Hoài mới cất lời: "Ta hiểu nỗi lo lắng của phu nhân, nhưng việc  nhập   thể Tiêu Hoài   là sự thật,  thể nào  đổi  nữa. Tuy nhiên,  cam đoan với phu nhân rằng, điều kiện tiên quyết khi  hành sự chính là sẽ  gây ảnh hưởng tới phu nhân và ba hài tử. Ta sẽ dốc hết sức , phấn đấu giành lấy một tương lai xán lạn hơn cho cả bốn  con."
 
Đối với lời cam đoan của y, Đường Thư Nghi lấy sự trầm mặc  lời đáp. Tiêu Hoài   nghiêm túc, Đường Thư Nghi tin rằng đây là những lời xuất phát từ nội tâm y, song thế gian còn  hai chữ 'bất đắc dĩ', và thêm hai chữ 'ngộ thương' (  thương ngoài ý ).
 
Đã ở sát bên bờ vực hiểm nguy,   tránh khỏi việc  cuốn  tai ương? Dù Tiêu Hoài  đưa  lời cam kết đanh thép đến mấy, Đường Thư Nghi vẫn  thể   an tâm.
 
"Bí mật giữa  và ngài, chỉ nên tồn tại trong vòng hai chúng  mà thôi." Đường Thư Nghi  Tiêu Hoài nhấn mạnh.
 
Thái phi hiển nhiên   rõ Tiêu Hoài   còn là Tiêu Hoài đích thực.
 
Tiêu Hoài nghiêm nghị  nàng, đáp: "Đương nhiên, bí mật  tuyệt đối sẽ  để  thứ ba nào  ."
 
"Ta tin tưởng Vương gia." Đường Thư Nghi đáp.
 
Tiêu Hoài chắp tay, "Cảm tạ phu nhân  tín nhiệm."
 
"Quốc Công gia cùng Ngọc Thần hãy  bái phỏng sư phụ của hài tử  ." Đường Thư Nghi căn dặn.
 
"Được." Tiêu Hoài  dậy, khẽ gật đầu với Đường Thư Nghi,  thong thả bước  ngoài.
 
Đường Thư Nghi tựa lưng  ghế gấm, thở dài một tiếng bất lực.  như Tiêu Hoài  , y  là Tiêu Hoài, việc   thể nào  đổi  nữa. Huống hồ  phận hai  bọn họ, dù   trói buộc cũng   buộc chặt, trừ phi nàng thật sự  hòa ly.  vì ba hài tử, nếu  tới bước vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ   như .
 
Kỳ thực, cho dù Tiêu Dao Vương  nhập   thể Tiêu Hoài, cho dù  đời   còn Quốc Công gia, cả phủ Vĩnh Ninh Hầu cũng khó tránh khỏi việc đối đầu với Hoàng đế. Ngay từ , Hoàng đế  lộ rõ ý  sát hại Tiêu Ngọc Minh.
 
Những lời    với Tiêu Hoài, chẳng qua chỉ là   tay  để chiếm tiên cơ,  nắm thế chủ động trong cuộc thương lượng . Chỉ là nàng  ngờ tới, Tiêu Hoài căn bản  hề  ý định mặc cả với nàng.