Kẻ  thể trở thành  tín bên cạnh Hoàng đế, nhất định    hai điều. Thứ nhất,   miệng lưỡi ngọt ngào  nịnh hót; nếu , dù Hoàng đế  tin tưởng ngươi, cũng sẽ   cận với ngươi. Thứ hai,    thấu hiểu tính cách của Hoàng đế.
 
Ngô Chính Tín là tâm phúc của Hoàng đế, đương nhiên  hiểu rõ tính tình Thiên tử như lòng bàn tay. Giống như việc Hoàng đế thích  lợi còn khoe mẽ, trong lòng Ngô Chính Tín   ngừng thầm mắng c.h.ử.i mấy . Song,  cũng chỉ dám c.h.ử.i bới trong lòng mà thôi, ngoài mặt vẫn  tỏ  cung kính, ca ngợi Thánh thượng thật thông tuệ, thật nhân từ, đối đãi triều thần thật chu đáo.
 
Hoàng đế  ban hôn thứ nữ do tiểu  thứ mười mấy trong nhà Túc  vương sinh  cho đích trưởng tử của phủ Định Quốc Công, và bảo  tìm cách xử lý. Mặc dù trong lòng Ngô Chính Tín đang mắng Hoàng đế, nhưng  vẫn   vẻ mặt nghiêm túc  đó suy tính.
 
Một lúc , Ngô Chính Tín khẽ khàng : "Chỉ còn vài ngày nữa là tới năm mới. Chi bằng trong đêm cung yến năm nay, để Huệ Tâm quận chúa ở  mặt đông đảo triều thần và quan viên, xin Hoàng đế ban hôn cho nàng . Hoàng thượng, lúc đó ngài cứ tỏ vẻ khó xử, thăm dò ý kiến của Định Quốc Công và Tiêu thế tử."
 
Hoàng đế cau mày: "Nếu bọn họ một mực  đồng ý thì ?"
 
Ngô Chính Tín đáp: "Vậy thì để Huệ Tâm quận chúa náo loạn một trận, chẳng hạn như dùng cái c.h.ế.t để bức bách. Thánh thượng    thể tận mắt  nàng  tự sát ngay tại cung yến ? Rơi  tình thế lưỡng nan, ngài đành  thuận theo ý nàng  cũng là lẽ tự nhiên thôi ạ."
 
Hoàng đế  xong gật đầu: "Lời khanh   hợp lý."
 
"Ngoài ," Ngô Chính Tín   tiếp: "Huệ Tâm quận chúa  là thứ nữ, e rằng  xứng với Tiêu thế tử. Để bù đắp cho , ngài  thể tặng thêm một ít mỹ tỳ cho Tiêu thế tử, sung  hậu viện  vợ lẽ của ."
 
"Phải, nên  như ."
 
Hoàng đế mỉm  liếc  Ngô Chính Tín, lời của   quả thực đều  trúng tim đen của y. Huệ Tâm si mê Tiêu Ngọc Thần đến độ lấy cái c.h.ế.t  bức ép, một nữ tử như , nếu bên cạnh phu quân  thêm vài mỹ tỳ, tất nhiên sẽ gây  rắc rối  nhỏ. Đến lúc đó, hậu trạch của phủ Định Quốc Công chắc chắn sẽ hỗn loạn  yên.
 
Hiện tại y vẫn   cách nào trực tiếp xử tử Tiêu Hoài, nhưng  thấy gia trạch Tiêu Hoài   yên , trong lòng y cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Nếu Tiêu Hoài kháng chỉ  tuân lệnh,  càng  hơn, y liền  cớ chính đáng để trị tội .
 
"Tốt lắm, cứ  theo kế hoạch  ." Hoàng đế , lúc  tâm trạng y hết sức khoan khoái.
 
Hoàng đế giữ Ngô Chính Tín   chuyện thêm một lúc  mới cho   cáo lui. Ngô Chính Tín   khỏi Ngự thư phòng liền bắt đầu ưu phiền,  thể Thánh Thượng  còn cường kiện như xưa, tình hình trong triều về  càng  dễ .
 
Định Quốc Công nắm giữ quân quyền, uy danh hiển hách,  còn  những mối quan hệ rộng khắp trong triều, Hoàng đế  đẩy ngã  cũng  hề dễ dàng. Nếu đến một ngày Hoàng đế băng hà, Định Quốc Công vẫn còn tại thế thì  tín của Hoàng đế như      đây?
 
Chẳng lẽ bây giờ   sang quy phục Định Quốc Công?
 
Suy nghĩ   xuất hiện,   lập tức cố sức đè nén. Một nô bộc  thể hầu hạ hai chủ nhân, bởi lẽ nếu   sẽ chẳng ai chịu tin tưởng . Cho nên, con đường    chỉ  thể  đến bước cuối cùng mà thôi.
 
Nghĩ đến đây, Ngô Chính Tín nặng nề thở dài một ,     khó khăn đến ?
 
Tại phủ Định Quốc Công, Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cùng  ở thư phòng ngoài viện, vùi đầu  đống sổ sách chi tiêu chất chồng. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đang cẩn thận kiểm tra sổ sách, còn Tiêu Ngọc Minh thì vò đầu bứt tai, đột nhiên đùng một tiếng  dậy, : "Trong phòng oi bức quá,   ngoài hóng gió một chút."
 
Tiêu Ngọc Thần: "......."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-429.html.]
 
Tiêu Ngọc Châu: "......."
 
Giữa trời đông rét buốt, ngươi    ngoài hóng gió ?
 
Tiêu Ngọc Minh phớt lờ ánh mắt dò xét của  trưởng và  , sải bước   ngoài. Tiêu Ngọc Châu thấy  liền  ha hả, Tiêu Ngọc Thần cũng mỉm  lắc đầu. Tiêu Ngọc Minh   ngoài,  gió lạnh thổi qua, lập tức cảm thấy cả  sảng khoái hơn  nhiều. Đống sổ sách  quả thực sắp tra tấn  đến c.h.ế.t .
 
Lúc , Tiêu Hoài  , thấy  đang  đón gió lạnh, liền hỏi: "Sao con   ở nơi ?"
 
"Trong phòng quá ngột ngạt, con  đây hít thở  khí." Tiêu Ngọc Minh đáp.
 
Tiêu Hoài "Ừm" một tiếng: "Hít thở xong thì  phòng  việc tiếp ."
 
Tiêu Ngọc Minh: "......."
Phạm Khắc Hiếu
 
Tiêu Hoài liếc mắt  ,  đó bước  thư phòng. Hắn  trở về liền   Đường Thư Nghi bảo ba   bọn họ xem sổ sách. Vừa  là  ngay Tiêu Ngọc Minh  thể  yên trong phòng nên mới   ngoài, xem  tính khí  vẫn cần   mài giũa thêm. Cho dù là võ tướng, tính tình cũng  thể hấp tấp như  .
 
Tiêu Ngọc Minh thở dài, đành lẽo đẽo  theo phụ   thư phòng. Vừa  xuống, Thúy Trúc  đến, cúi  hành lễ : "Phu nhân mời Quốc Công gia và ba vị chủ tử đến Thế An Uyển ạ."
 
Mấy    lời  liền sững sờ, đều cảm thấy hẳn là  xảy  chuyện gì đó quan trọng, nếu  Đường Thư Nghi cũng sẽ  mời cả bọn họ cùng  đến Thế An Uyển. Mặc dù nghĩ như , nhưng họ vẫn  dậy  về phía hậu viện.
 
"Đã xảy  chuyện gì ?" Tiêu Ngọc Châu    hỏi Thúy Trúc.
 
Thúy Trúc : " là  chuyện  ."
 
 chính xác là chuyện gì, nàng    rõ.
 
Không lâu , vài  cùng  đến Thế An Uyển. Sau khi an tọa, Đường Thư Nghi kể  sự việc cho bọn họ ,  đó hỏi: "Các con  xem, chúng  nên xử trí  ?"
 
"Đại ca, vận đào hoa của  quả là thịnh vượng thật đấy." Tiêu Ngọc Minh  hì hì trêu chọc.
 
Tiêu Ngọc Thần trừng mắt   , quát khẽ: "Câm miệng."
 
Tiêu Ngọc Minh  híp mắt,  gương mặt Đường Thư Nghi cũng hiện nét tươi tắn. Nàng  còn giận dữ như lúc đầu, chủ yếu là vì việc  chẳng quá khó khăn để hóa giải.
 
"Được ," Đường Thư Nghi  Tiêu Ngọc Minh, giọng đốc thúc: "Mau mau vận tâm tư nghĩ cách , nếu , đại ca chúng con sẽ thật sự  rước Huệ Tâm quận chúa  về phủ."