"Biện pháp mà Ngọc Châu nghĩ  tuy , song vẫn  thể giải quyết  vấn đề một cách triệt để." Đường Thư Nghi  tiếp: "Chỉ khi Ngọc Thần định hôn, hậu hoạn mới  trừ bỏ tận gốc."
 
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân  ý  ấn định hôn sự giữa Ngọc Thần và Giai Ninh ?"
 
" thế, nhưng  lo rằng Giai Ninh sẽ cảm thấy chúng  vì tránh Thánh thượng ban hôn mà vội vàng cầu . Vả , hiện tại cũng  rõ ý của Ngọc Thần  ." Đường Thư Nghi trình bày mối lo.
 
Tiêu Hoài nâng chén  nhấp một ngụm, ôn tồn : "Ta e rằng phu nhân đang lo lắng quá mức mà loạn cả tâm trí. Nếu Giai Ninh cũng  ý với Ngọc Thần, một khi nàng  Thánh thượng  ban hôn, hẳn cũng sẽ sinh lòng bất an."
 
Đường Thư Nghi  xong ngẩn  một lát, đoạn đáp: "Quả nhiên là    nỗi lo che mờ tâm trí. Vậy xin Quốc Công gia hãy dò hỏi ý Ngọc Thần về Giai Ninh , nếu  thể,  sẽ đích   thăm dò ý tứ của Giai Ninh quận chúa."
 
"Phu nhân quả là  dụng tâm lương khổ." Tiêu Hoài chân thành .
 
Từ việc giáo dưỡng, hôn nhân cho đến đời sống của ba đứa hài tử,  thể  nàng  suy tính  mặt một cách chu đáo. Giống như  , phương pháp của Ngọc Châu tuy , nhưng   là phương án tối ưu. Tuy nhiên, Đường Thư Nghi  để mặc ba đứa trẻ thực hiện theo phương pháp đó. Rõ ràng là nàng  dùng hành động thực tế để khắc sâu bài học  tâm trí chúng.
 
Đường Thư Nghi liếc  , : "Thân  phụ mẫu, lẽ tất nhiên  vì con cái mà suy xét vẹn ."
 
Tiêu Hoài mỉm : "Đa tạ phu nhân  chỉ điểm,    sẽ cố gắng nỗ lực hơn nữa."
 
Đường Thư Nghi  đầu  mỉm   , kỳ thực lời nàng     ý nhằm  Tiêu Hoài. Thế nhưng, trái tim  bỗng nhiên run rẩy  nụ   của nàng. Hắn  thể  thừa nhận, Đường Thư Nghi, bất kể là dung mạo  tính cách, đều hợp ý và   hài lòng đến lạ.
 
Hắn  mặt , nâng chén  lên uống. Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát,  đó Đường Thư Nghi mới mở lời: "Quốc Công gia, ngài hãy tìm Ngọc Thần  chuyện  ,  kết quả thì báo  với  một tiếng."
 
Tiêu Hoài khẽ 'ừm' một tiếng,  dậy rời . Kỳ thực,  còn    thêm một lúc.
 
Đợi   khuất, Thúy Vân vén rèm bước , khẽ khàng bẩm: "Người của Nghê Thường Các  đến, hỏi khi nào phủ  may y phục ngày Tết, để bọn họ phái  đến đo kích cỡ."
 
Đường Thư Nghi trầm ngâm một lát,  đáp: "Ngày mốt."
 
Thúy Vân đáp lời  lui . Đường Thư Nghi thầm tính toán, lúc may y phục cũng nên tiện thể may cho Tiêu Hoài một bộ. Hiện giờ hai   hợp tác khá hòa hợp, nếu cả nhà đều  y phục mới mà chỉ riêng    thì quả là  thỏa đáng.
 
Bên , Tiêu Hoài  đến thư phòng ở tiền viện. Hắn gọi Tiêu Ngọc Thần , hai cha con cùng  phòng khách phụ để tiện  chuyện. Tỳ nữ dâng  xong liền lui . Tiêu Hoài cầm chén  nhấp một ngụm, mở lời: "Ý tưởng của Ngọc Châu tuy  , nhưng về căn bản  thể giải quyết triệt để vấn đề."
 
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử  ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-432.html.]
"Vậy con  xử trí  ?" Tiêu Hoài hỏi.
 
Tiêu Ngọc Thần mím môi trầm mặc. Hắn đương nhiên hiểu, cách giải quyết triệt để vấn đề chính là lập tức định . Tuy nhiên,    vội vàng quyết định chuyện hôn nhân đại sự của đời .
 
Tiêu Hoài liếc  y, đôi mày kiếm khẽ nhíu . Nói thật,   ưa tính cách thiếu quyết đoán  của Đại nhi tử. Thế nhưng,   đời nào  ai thập  thập mỹ. Một đứa con xuất  từ gia đình quyền quý,   thói hư tật ,   chí tiến thủ như y  là điều đáng mừng . Hơn nữa,   khuyết điểm của y, chỉ cần từ từ dạy bảo là .
 
Quả như lời phu nhân  ,   phụ mẫu,  vì con cái mà suy tính vẹn   lẽ.
 
"Mẫu  con nhận thấy Giai Ninh quận chúa thông minh mưu trí, xứng đáng  tức phụ nhà . Hai con   duyên phận, nếu con thật sự  ý, mẫu  sẽ  thăm dò ý tứ của Giai Ninh. Nếu Giai Ninh quận chúa cũng bằng lòng, chúng  sẽ định hôn cho hai đứa."
 
Mặt Tiêu Ngọc Thần  ửng đỏ. Tiêu Hoài  thấy , liền hiểu ngay y   ý với Giai Ninh quận chúa.   thích thì cứ  thẳng, cứ ấp úng đỏ mặt thì ích gì?
 
Chờ đợi hồi lâu vẫn  thấy y cất lời, Tiêu Hoài  tiếp: "Xem  con   ý với Giai Ninh quận chúa. Thôi ,  sẽ về bẩm  với mẫu  con."
 
Vừa dứt lời,   dậy chuẩn  bước  ngoài. Tiêu Ngọc Thần thấy  vội vàng  bật dậy, lắp bắp: "Nhi tử... Nhi tử     ý với Giai Ninh quận chúa, chỉ là... chỉ là cảm thấy  vẫn  hiểu rõ về nàng ."
 
"Vậy cũng  nghĩa là, con dành tình cảm cho Giai Ninh quận chúa?" Tiêu Hoài chất vấn.
 
Tiêu Ngọc Thần gật đầu. Tiêu Hoài vươn tay vỗ nhẹ lên vai y, dặn dò: "Một vài việc con cứ đắn đo quá lâu,  dễ bỏ lỡ mất cơ hội. Đã suy nghĩ kỹ thì hãy mạnh dạn hành động. Bất luận thành bại  , chỉ cần  cố gắng hết sức thì sẽ  còn gì  hối tiếc."
 
Tiêu Ngọc Thần cúi đầu: "Nhi tử xin ghi nhớ."
Phạm Khắc Hiếu
 
Y cũng ý thức  bản   chút thiếu quyết đoán, và vẫn đang cố gắng hết sức để  đổi. Song, mỗi khi gặp  chuyện hệ trọng, y vẫn  kìm  mà suy nghĩ m.ô.n.g lung.
 
"Vậy  sẽ bẩm với mẫu  con." Tiêu Hoài nhắc , đoạn nhớ đến chuyện tình cảm xưa của ,  trầm giọng: "Chuyện  qua , đừng bận tâm nữa. Vốn dĩ những chuyện phong lưu đó cũng chẳng  việc  lành gì."
 
Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt hổ thẹn, "Nhi tử  rõ."
 
Tiêu Hoài   thêm nữa, chỉ ừm một tiếng   dậy   ngoài: "Con cứ tiếp tục công việc ,    với mẫu  con một tiếng."
 
Hắn ung dung sải bước rời , Tiêu Ngọc Thần  theo bóng lưng phụ , trong lòng  chút rối rắm. Phụ  đối đãi với mẫu  như ,  lời đến thế,   khi  kết hôn chẳng lẽ cũng  như  ?
 
Nghĩ đến đây,  nhanh chóng lắc đầu. Phụ   lời mẫu  như , tất thảy là vì   từng phạm sai lầm.