Đường Thư Nghi  bộ dạng ngoan ngoãn của ba đứa trẻ, nàng bỗng cảm thấy nuôi dưỡng ba hài tử cũng là một niềm vui.
 
Một nhà bốn  dùng bữa tối vô cùng hòa thuận. Ăn cơm xong, Đường Thư Nghi gọi Tiêu Ngọc Thần  thư phòng, thuật  cho   những chuyện  phát sinh trong triều đình hôm nay. Tiêu Ngọc Thần  xong, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn  nghĩ tới chuyện  nghiêm trọng đến mức ,   mà  gây náo loạn ngay tại buổi lâm triều.
 
“Những lời   với con tại từ đường  đây, đều   là lời dọa dẫm suông.” Đường Thư Nghi  Tiêu Ngọc Thần, chậm rãi cất lời.
 
“Nhi tử... nhi tử  rõ.” Tiêu Ngọc Thần nghĩ đến những lời nghiêm khắc  mà sợ hãi, bàn tay   kìm  mà run rẩy.
 
Đường Thư Nghi ấn nhẹ lên vai , tiếp lời: “Từ nay về , con  gì cũng  thận trọng, cân nhắc từ lời  đến hành động,  một bước  toan tính ba bước, thậm chí là mười bước. Lúc phụ  con còn tại thế, trong tay  nắm giữ binh quyền,  thể chấn nhiếp một  kẻ.  Hầu phủ giờ đây chỉ còn  tước vị bỏ ,  còn quyền hành trong tay,  thể  là lung lay sắp đổ. Ta  thể dựa  ngoại công con trong chốc lát, nhưng lẽ nào  thể nhờ cậy cả đời? Huống hồ, quyền lợi đặt trong tay  khác,   thể yên tâm bằng việc tự  nắm giữ.”
 
“Mẫu ...” Nội tâm Tiêu Ngọc Thần ngũ vị tạp trần, cảm xúc dồn nén,  bày tỏ nhưng  nghẹn ứ nơi cổ họng,  thốt nên lời.
 
Đường Thư Nghi  vỗ về vai , lời  chứa đựng ý vị sâu xa: “Phàm là  đều khó tránh khỏi phạm sai lầm, mấu chốt là khi phạm sai lầm   chịu tiếp thu giáo huấn, sửa đổi để tiến bộ  . Ngọc Thần, con là trưởng tử, gánh vác sự hưng thịnh của Vĩnh Ninh Hầu phủ chính là trách nhiệm trời định của con.  con cũng đừng cảm thấy áp lực quá lớn,  cùng   con sẽ cùng con đồng lòng cố gắng.”
 
Cuối cùng Tiêu Ngọc Thần  kìm  mà bật . Trong hai ngày qua, những cảm xúc tự trách, áy náy, sợ hãi, bàng hoàng bủa vây lấy , thậm chí khiến  phủ nhận giá trị của chính . Lại nghĩ đến trách nhiệm trưởng tử Hầu phủ đang đè nặng,  cảm thấy như ngạt thở. Mười bảy năm sống  đời,   từng trải qua gian nan như hai ngày  . Giờ đây, mẫu   với  rằng bà cùng   sẽ cùng  gánh vác,   cảm động  cảm thấy trong lòng dâng trào dũng khí.
 
“Mẫu , con nhất định sẽ nỗ lực hết .” Tiêu Ngọc Thần lệ rơi lã chã, trịnh trọng cam kết.
 
Đường Thư Nghi cầm khăn tay lau nước mắt cho , dịu dàng đáp: “Tốt, chúng  cùng  cố gắng.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-44.html.]
Tiêu Ngọc Thần gật đầu lia lịa.
 
Đường Thư Nghi  dậy pha , đặt chén  ấm  tay   : “Hôm nay Lương gia  gửi bái  đến phủ . Ngày mai Lương Kiện An cùng Lương lão thái thái và Lương nhị phu nhân sẽ đến bái phỏng.”
 
“Bọn họ... đến đây  mục đích gì?” Đầu óc Tiêu Ngọc Thần vẫn còn m.ô.n.g lung  trận cảm xúc mãnh liệt  .
 
Đường Thư Nghi  vội trả lời: “Con cảm thấy họ tới đây vì chuyện gì? Hãy suy nghĩ kỹ càng.”
Phạm Khắc Hiếu
 
Tiêu Ngọc Thần hít một  sâu, lặng lẽ điều chỉnh  tâm tình, cúi đầu nhíu mày trầm tư. Một lát ,  ngẩng lên: “Họ tới đây, hẳn là  cầu hòa.”
 
Đường Thư Nghi khẽ , ánh mắt như đang khen ngợi một đứa trẻ   lời,  : “Ta cũng nghĩ như . Ngày mai con hãy tới tiền viện tiếp đãi Lương Kiện An, còn  sẽ tiếp đãi Lương lão thái thái và Lương nhị phu nhân. Con trở về thử nghĩ xem, ngày mai nên ứng phó với Lương Kiện An  .”
 
Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ dụng tâm suy nghĩ.”
 
Đường Thư Nghi vui vẻ  : “Được, con cứ về mà cân nhắc cho kỹ lưỡng.”
 
Đường Thư Nghi  xong bèn  dậy, hai  con rời khỏi thư phòng. Bên ngoài, Tiêu Ngọc Minh   thấy bóng dáng. Tiêu Ngọc Châu đang  cạnh Thúy Trúc, chăm chú xem nàng  thắt vòng tay. Tiêu Ngọc Thần cáo từ mẫu   rời . Tiêu Ngọc Châu thấy Đường Thư Nghi thì vội vàng nép  lòng nàng: “Nương, con  ngủ cùng nương tối nay.”
 
Đường Thư Nghi xoa đầu con bé: “Được.”