Sáng hôm , dùng bữa xong, Đường Thư Nghi sai  thăm dò động thái phủ Lễ Quốc Công. Biết Lão Lễ Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa  khởi hành, nàng lập tức dẫn Tiêu Ngọc Thần  tận cổng nghênh đón, cốt là để tỏ rõ sự coi trọng đối với mối hôn sự .
 
Sau khi Lão Lễ Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đến,  thấy Đường Thư Nghi đích   cửa đón tiếp, cả hai đều vội vàng xuống xe. Đường Thư Nghi cùng Tiêu Ngọc Thần tiến tới, mấy  cùng  hành lễ chào hỏi. Tiêu Ngọc Thần  tiên thi lễ với Lão Lễ Quốc Công phu nhân: "Lão phu nhân vạn an."
 
Lão Lễ Quốc Công phu nhân  đến nỗi nếp nhăn rạng rỡ, liên tục đáp lời: "Tốt, , ."
 
Tiêu Ngọc Thần  hành lễ với Giai Ninh quận chúa: "Quận chúa."
 
Giai Ninh quận chúa vội vàng đáp lễ : "Tiêu thế tử."
 
Thấy , Đường Thư Nghi và Lão Lễ Quốc Công phu nhân  bên cạnh  thầm. Cả Tiêu Ngọc Thần lẫn Giai Ninh quận chúa đều đỏ mặt e thẹn.
 
"Bên ngoài gió lạnh, mau  trong  ." Đường Thư Nghi  đỡ Lão Lễ Quốc Công phu nhân  .
 
Mấy  cùng  kiệu nhỏ  hậu viện, đến Thế An Uyển. Trong sảnh đường,  khi hàn huyên  vài câu, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Châu dẫn Giai Ninh quận chúa  dạo chơi. Tiêu Ngọc Thần cũng lấy cớ  việc    cáo từ rời .
 
Đường Thư Nghi  theo bóng dáng ba  dần khuất,  : "Giai Ninh và Ngọc Thần nhà  quả nhiên là  duyên phận sâu sắc."
 
Lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng mỉm : "Còn   ."
 
Đường Thư Nghi  đầu  Lão Lễ Quốc Công phu nhân: "Nếu ngài  chê Ngọc Thần nhà   chút ngốc nghếch,   xin định hôn sự cho hai đứa nó   ?"
 
Lão Lễ Quốc Công phu nhân tuy lòng mừng như mở cờ, nhưng vì  phận bên nhà gái,  tiện thể hiện sự gấp gáp nên cố nén nụ . Dù , những nếp nhăn  gương mặt bà vẫn hằn sâu thêm mấy phần vì sự vui mừng.
 
Bà chậm rãi đáp: "Giai Ninh nhà  mất mẫu  từ sớm,  nay chịu  ít tủi , mong Quốc Công phu nhân   thương yêu và chiếu cố con bé nhiều hơn."
 
"Là chuyện nên . Ta ngay từ  đầu tiên gặp mặt   thích Giai Ninh, về  nhất định coi nàng  như  nữ nhi của ." Trái tim Đường Thư Nghi cuối cùng cũng thoát  gánh nặng, an vị trở . Nàng  : "Vậy  cho   xem bát tự cho hai đứa nó nhé?"
 
"Được." Lão Lễ Quốc Công phu nhân  bát tự của Giai Ninh quận chúa , Đường Thư Nghi cũng  bát tự của Tiêu Ngọc Thần,  đó hai  tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
 
Bên , Tiêu Ngọc Châu, Giai Ninh quận chúa cùng với Tiêu Ngọc Thần bước  khỏi sảnh đường, mới   vài bước, Tiêu Ngọc Châu đột nhiên kêu lên một tiếng ái chà, đoạn : "Muội chợt nhớ  còn  việc   xong. Quận chúa, tỷ cứ trò chuyện cùng đại ca  một lát   ?"
 
Giai Ninh quận chúa dở  dở , thầm nghĩ, màn kịch    diễn qua loa đến  chứ!
 
Tiêu Ngọc Thần ngượng ngùng vô cùng, bèn chắp tay về phía Giai Ninh quận chúa: "Hoa trong nhà ấm của phủ   lúc đến mùa nở rộ,  xin  dẫn quận chúa ghé thăm."
Phạm Khắc Hiếu
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-446.html.]
Giai Ninh quận chúa mỉm  đáp  lễ: "Làm phiền thế tử ."
 
Sau đó, nàng     với Tiêu Ngọc Châu: "Ngọc Châu   mau   chuyện của  ."
 
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, liếc mắt  Tiêu Ngọc Thần ý bảo  biểu hiện cho ,  đó nhanh chóng rời . Tiêu Ngọc Thần   hổ một hồi,   động tác mời: "Quận chúa, xin mời."
 
Giai Ninh quận chúa gật đầu,  đó hai  bọn họ sánh vai chậm rãi  về phía  hoa viên. Tiết trời đông gió lạnh, một trận gió rét thổi qua, Giai Ninh quận chúa vội kéo áo choàng. Tiêu Ngọc Thần thấy , lập tức bước chếch sang một bên, dùng   chắn gió cho nàng.
 
Giai Ninh quận chúa  đỏ mặt: "Cảm tạ thế tử."
 
"Không cần đa lễ."
 
Tiếp theo, hai  liền rơi  trầm mặc, chỉ  tiếng bước chân sột soạt đồng hành hai bên trái  của bọn họ. Trong bầu  khí  ái    ngượng ngùng đó, Tiêu Ngọc Thần siết c.h.ặ.t t.a.y   cất lời: "Tiết trời mùa đông ở Phong Xuyên  ,  lạnh lẽo như Thượng Kinh chúng  ?"
 
Phong Xuyên là đất phong của Đoan  vương.
 
"Phong Xuyên ấm hơn Thượng Kinh một chút, nhưng ẩm ướt hơn nhiều." Giai Ninh quận chúa .
 
"Lúc    ngoài ngao du, vốn dĩ định đến Phong Xuyên. Bất ngờ nhận  tin phụ   vẫn còn tại thế,  liền tức tốc hồi kinh, đành gác  chuyến  đó."
 
"Lúc thế tử ngao du thiên hạ,  từng  đến ?"
 
Tiêu Ngọc Thần   về phía ,  kể  một vài chuyện thú vị xảy  trong lúc  ngao du, bất tri bất giác mà đến nhà ấm. Hai  bước  nhà ấm, nha  tùy tùng của cả hai đều thức thời dừng  bên ngoài. Trong  gian chỉ còn  hai , bầu  khí  lập tức trở nên mờ ám, ấm áp.
 
Trong nhà ấm đốt  nhiều chậu than,  lâu   thể hai  đều trở nên ấm áp dễ chịu. Giai Ninh quận chúa cảm thấy  nóng, bèn vươn tay cởi áo choàng. Song,  rõ vì khẩn trương  vì lý do nào khác, nàng cứ loay hoay mãi mà  thể tháo  nút thắt.
 
Tiêu Ngọc Thần thấy  : "Ta giúp quận chúa."
 
"Làm phiền thế tử ."
 
Giai Ninh quận chúa thả tay xuống, Tiêu Ngọc Thần liền tiến lên hai bước, vươn tay gỡ chiếc nút thắt đang siết chặt . Khoảng cách giữa hai  vô cùng gần, gần đến mức  thể  rõ tiếng tim đập dồn dập của đối phương. Trái tim của cả hai đều đang khẽ rung lên. Ngón tay của Tiêu Ngọc Thần khá khéo léo, chỉ trong chốc lát  gỡ  nút thắt.
 
"Cảm tạ Thế tử." Giai Ninh quận chúa khẽ .
 
Giờ phút , gò má nàng nóng bừng. Những năm gần đây nàng luôn hành sự trầm , hiếm khi  dịp thất thố như . Tiêu Ngọc Thần cũng chẳng khá hơn là bao. Chẳng những mặt  nóng bừng, mà lúc  đây,    cũng cảm thấy nóng ran.