Cả nhà  phòng, hạ nhân vội vàng thu dọn chiến lợi phẩm. Chẳng bao lâu ,  bàn ăn  bày sẵn một nồi lẩu nghi ngút khói cùng những món thịt tươi do Tiêu Hoài và các con săn . Cả gia đình quây quần bên bàn, bắt đầu bữa tối.
 
"Đại ca, Giai Ninh quận chúa chiều nay  gửi thư cho ." Tiêu Ngọc Châu  duyên  với Tiêu Ngọc Thần.
 
Mặt Tiêu Ngọc Thần  ửng đỏ, đang định mở miệng  gì đó,   thấy Tiêu Ngọc Minh xen : "Đại tẩu quả thực đối xử với Đại ca thật chu đáo!"
 
Mặt Tiêu Ngọc Thần càng đỏ hơn: "Không  ăn  xằng bậy."
 
"Ồ, hiện giờ gọi Đại tẩu thì quá sớm, nhưng về  sẽ  gọi mà thôi."
 
Tiêu Ngọc Minh    gắp một đũa thức ăn cho  miệng, Tiêu Ngọc Châu  bên cạnh khúc khích , Tiêu Ngọc Thần đỏ bừng mặt trừng mắt  hai . Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy ba đứa trẻ náo nhiệt như ,  mặt  khỏi mang theo ý  ấm áp.
 
"Phu nhân   nhấp chút rượu mừng ?"
 
Hôm nay Tiêu Hoài tâm trạng vô cùng sảng khoái,  cùng nàng nhâm nhi vài chén. Đường Thư Nghi cảm thấy trong bầu  khí ấm cúng , nhấp vài chén rượu sẽ càng thêm thú vị, liền bảo Thúy Trúc và Thúy Vân mang rượu lên. Tiêu Hoài cầm bình rượu, tự tay rót cho Đường Thư Nghi một chén, đoạn khẽ hỏi: "Tửu lượng của phu nhân  ?"
 
Đường Thư Nghi trầm ngâm suy nghĩ. Kể từ khi chuyển kiếp đến đây, nàng hầu như  từng động đến rượu, đương nhiên  thể  tửu lượng của  thế nào. Nàng lắc đầu: "Ta  ."
 
Tiêu Hoài lập tức hiểu ý,  : "Vậy hôm nay phu nhân cứ tiện dịp nhâm nhi vài chén."
 
Đường Thư Nghi nâng chén rượu lên, Tiêu Hoài cũng nâng chén của  lên, chạm ly  , cùng  ngẩng đầu uống cạn. Tiêu Hoài đặt chén rượu xuống, gắp thêm thức ăn đặt  đĩa sứ  mặt Đường Thư Nghi, hỏi: "Phu nhân cảm thấy vị rượu thế nào?"
 
"Hơi nhạt một chút." Đường Thư Nghi thành thật đáp.
 
Rượu thời cổ đại so với thời hiện đại quả thực là quá nhẹ. Tiêu Hoài cũng cảm thấy như ,  : "Nếu phu nhân thích rượu mạnh hơn,  nghĩ cách  một ít."
 
Đường Thư Nghi   mỉm : "Chẳng lẽ Quốc Công gia còn  tự tay  rượu?"
 
Tiêu Hoài: "Lúc   từng   một cách ủ rượu  tồi ở trong sách cổ."
 
Nói xong,   cầm chén rượu lên. Đường Thư Nghi thấy  cũng nâng chén lên chạm  chén , hai   cạn ly. Cứ như thế, hai   uống  thủ thỉ tâm tình.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-452.html.]
Bên  ba   còn đang đùa giỡn, thấy phụ mẫu như , đều trộm lắng tai  hai   chuyện,  dám  phiền dù chỉ một chút. Bữa ăn vô cùng ấm áp, từ phòng ăn về đến tiểu hoa sảnh,  một nhà   xuống trò chuyện cùng . Chẳng mấy chốc, ba   đều kiếm cớ cáo lui, trong sảnh chỉ còn  Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi.
 
Mặc dù rượu họ dùng tối nay  nồng lắm, nhưng cũng là rượu. Lúc , gò má Đường Thư Nghi  ửng hồng,   cảm thấy nóng bừng. Nàng khẽ vén vạt tay áo, để lộ một nửa cánh tay trắng ngần. Dưới ánh đèn lờ mờ, làn da  trông vô cùng tinh tế và mềm mại.
 
Phu nhân  ánh đèn, giờ khắc  trông nàng quý phái như đóa hoa, thiếu  vài phần mạnh mẽ thường ngày,  điểm thêm nét tùy hứng đáng yêu. Nàng tựa như đóa hải đường khoe sắc trong xuân,  kiều diễm   tiêu sái, khiến trái tim   kìm  mà điên cuồng đập mạnh.
Phạm Khắc Hiếu
 
Hắn nâng chén  lên nhấp một ngụm, nhưng  ấm của   chẳng thể xoa dịu  ngọn lửa khô nóng đang hừng hực trong lòng. Chậm rãi thở  một ,   dậy: "Sắc trời  muộn, phu nhân cũng nên an giấc sớm."
 
Vừa  xong,    dậy bước  ngoài. Hắn sợ nếu còn ở  thêm chút nữa, sẽ   vài hành động thất lễ.
 
Bước chân Tiêu Hoài  chút hốt hoảng rời . Đường Thư Nghi  màn cửa đang khẽ lay động, cúi đầu  nhẹ. Cảm giác nồng ấm của ái tình ... quả thực  tệ.
 
Tiêu Hoài bước  khỏi cửa phòng, gió lạnh bên ngoài  thổi đến, cảm giác khô nóng trong nội tâm và  thể giảm   ít. Hắn  nhịn  bật ,    cũng  mấy chục tuổi ,  ngờ tới còn  lúc xúc động như .
 
Hắn sải bước rời khỏi Thế An Uyển. Ngay bên cửa sổ phòng Tiêu Ngọc Châu, ba cái đầu đang chen chúc . Nhìn thấy bóng lưng  biến mất hẳn trong màn đêm, ba   mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
 
"Sao Phụ   rời  nhanh như  chứ?" Tiêu Ngọc Châu gục mặt xuống ghế, cằn nhằn.
 
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều tỏ vẻ bất lực. Tiêu Ngọc Châu  : "Buổi tối  thấy phụ mẫu hai  thầm thầm thì thì,  còn tưởng  hòa giải  ."
 
"Muội   thấy phụ mẫu  gì ?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
 
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Có vài câu tiếng phụ mẫu   nhỏ,  cảm thấy là cha đang xin  nương."
 
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng đồng tình với nhận định đó, nhưng cho dù phụ mẫu  hòa giải, bọn họ cũng  thể can thiệp. Tiêu Ngọc Thần bước  ngoài, "Đã muộn , các / mau về nghỉ ngơi  thôi."
 
Hắn đang nóng lòng  trở về  thư từ Giai Ninh quận chúa đây.
 
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đều đoán  tâm tư của , bèn bật  khúc khích phía . Tiêu Ngọc Thần  bận tâm đến bọn họ, sải bước trở về viện của . Thấy Trường Phong,  liền hỏi: "Thư ?"
 
"Nô tài  đặt trong thư phòng của ngài."