Tứ hoàng tử tùy tiện phất tay, chẳng màng để ý: "Thất bại thì  ? Cùng lắm cũng chỉ mất một cái đầu mà thôi."
 
Dương thái sư  thể chịu đựng thêm nữa, ông  khuyên nhủ: "Điện hạ  thể thốt  lời . Nếu ngài  mệnh hệ gì, nương nương còn  trông cậy  ai?"
 
Tứ hoàng tử liếc  Dương thái sư, nở nụ  chế giễu: "Nếu  gặp bất trắc, chẳng  vẫn còn Thái sư ngươi ở đây chăm sóc mẫu phi  ?"
 
"Điện hạ  nên  . Đối với nương nương mà , Điện hạ chính là cốt nhục quan trọng hơn bất kỳ ai." Dương thái sư  khuyên bảo cặn kẽ hết lời, nhưng Tứ hoàng tử dường như  lọt tai một chút nào. Hắn  dậy : "Cứ thế ,  cáo lui ."
 
Nói đoạn,   sải bước rời . Dương thái sư   lưng , nặng nề thở dài một . Giờ phút , ông  bắt đầu hối hận vì  ủng hộ Tứ hoàng tử, song tên  b.ắ.n  khỏi cung,  thể  đầu. Con đường  dẫu  tối tăm mù mịt, ông  cũng đành c.ắ.n răng  đến tận cùng.
 
Mấy ngày kế tiếp  việc đều sóng yên biển lặng, song Đường Thư Nghi vẫn luôn giữ Tiêu Ngọc Châu kề bên, tránh xa những nơi thị phi. Dù  thời tiết  chuyển lạnh,   cũng  thường  ngoài giao du. Ngược , Tiêu Hoài những ngày  vô cùng bận rộn. Hắn vẫn tâm niệm  săn  một con hồ ly tuyệt  về  áo choàng tặng hiền thê. Bởi , ngày nào  cũng phi ngựa  núi sâu, chỉ để truy tìm cho  một con hồ ly quý.
 
Song vận khí dường như  chiều lòng . Hắn lên núi liên tiếp mấy ngày trời, đến cái bóng hồ ly cũng chẳng thấy . Hôm nay,   một  nữa dậy sớm lên đường. Lần ,  săn  hai con lợn rừng to lớn,  đó là hai con gà rừng béo mầm.
 
Hai tùy tùng của ,  thu dọn chiến lợi phẩm  săn ,  khẽ khàng lẩm bẩm: "Nếu hôm nay chủ soái  săn  hồ ly cho phu nhân thì ngày mai   tiếp tục chăng?"
 
"Ta thấy chắc chắn là  ."
 
"Haiz,  thà biến thành hồ ly để  chủ soái săn còn hơn."
 
"Hừ, tấm da thô kệch  của ngươi nào  xứng  áo choàng cho phu nhân!"
 
Hai  họ đang  chuyện phiếm, chợt thấy chủ soái thúc ngựa phi nước đại về phía tây. Họ lập tức  dám chậm trễ, cưỡi ngựa phóng theo.
 
Bên , Tiêu Hoài đang điên cuồng truy đuổi hai con hồ ly. Thấy  cách ngày càng rút ngắn,  lập tức giương cung. Hai mũi tên sắc bén  đặt lên dây, cánh tay  dùng sức kéo căng dây cung đến cực hạn, nhắm chuẩn  hai con hồ ly tuyết trắng. Ngón tay buông lỏng, hai mũi tên gào thét lao vút .
 
Kế đó, tiếng kêu t.h.ả.m thiết của hai con hồ ly vang lên. Thấy chúng ngã gục xuống đất, Tiêu Hoài  kìm  mà ha hả  lớn. Cuối cùng, năm mới , hiền thê của  cũng   áo choàng cổ lông hồ ly ! Lại còn một phát săn  hai con, dư sức  thêm một bộ cho khuê nữ bé bỏng.
 
Hai vị tùy tùng cũng vô cùng hân hoan, vội vàng mang hai con hồ ly qua. Tiêu Hoài cúi đầu , hai con hồ ly trắng muốt    tỳ vết. Hắn  bật  một tiếng, thầm nghĩ, nương tử của  nhất định sẽ vô cùng yêu thích.
 
Mười ngày , sáng sớm, Tiêu Hoài đến Thế An Uyển dùng bữa sáng, mỉm  đưa cho Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu mỗi  một gói đồ. Mẫu tử hai  ngạc nhiên khôn xiết, nhận lấy  mở . Ánh mắt họ lập tức chạm  bộ lông trắng muốt mịn màng, liền duỗi tay chạm , cảm nhận sự nhẵn nhụi mềm mượt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-460.html.]
Cầm bộ lông lên, thì   là hai chiếc áo choàng, một lớn một nhỏ. Tiêu Ngọc Châu là sắc phấn hồng, Đường Thư Nghi là màu xanh biếc, cả hai đều vô cùng tinh xảo.
 
"Phụ , nhi nữ vô cùng thích món quà ." Tiêu Ngọc Châu vui vẻ .
 
Đường Thư Nghi cũng nở nụ  rạng rỡ: "Quốc Công gia  dụng tâm quá ."
 
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Hoài tiến đến  mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân thật sự thích ?"
 
Đường Thư Nghi khẽ gật đầu: "Đương nhiên là vô cùng thích."
 
Tiêu Hoài  tươi như hoa, mừng rỡ khôn nguôi.
 
Tiêu Ngọc Minh  bên cạnh, dùng khuỷu tay khẽ đẩy Tiêu Ngọc Thần, thủ thỉ: "Phụ  của chúng  ngày càng tâm lý hơn ."
 
Tiêu Ngọc Thần khẽ đáp: "Phụ  sớm muộn gì cũng sẽ chuyển hẳn  Thế An Uyển mà thôi."
 
Tiêu Ngọc Minh gật đầu tán thành.
 
Hầu hết nữ nhân đều yêu thích những thứ nhung lụa mềm mại, Đường Thư Nghi cũng  ngoại lệ. Nhìn chiếc áo choàng với cổ lông hồ ly trong tay, nàng thầm nghĩ nên đáp lễ Tiêu Hoài một món quà. Không thể cứ mãi nhận lễ vật từ   mà bản    hồi đáp chút gì.
 
Suy nghĩ  định, dùng bữa sáng xong, nàng dẫn Thúy Trúc, Thúy Vân  kho riêng của  để chọn lễ vật cho Tiêu Hoài. Hai nha  thấy thế mừng rỡ  thôi, bởi lẽ hai vị chủ tử cứ luôn sống chung với  mà giữ vẻ khách sáo,   thật đáng lo ngại. Thậm chí, họ còn nhận , một vài kẻ  dã tâm trong phủ  bắt đầu manh nha ý định.
 
Đường Thư Nghi    những suy nghĩ rối rắm của hai , nàng dạo quanh nhà kho một lượt, cuối cùng chọn một miếng Dương Chi Bạch Ngọc. Miếng ngọc thạch  vẫn còn thô,   chạm khắc. Nàng cầm lên xem xét kỹ lưỡng một lát  bảo: "Ngọc   thể  một chiếc Phát quan và một miếng Ngọc bội cho Quốc Công gia."
 
"Quốc Công gia chắc chắn sẽ thích ạ." Thúy Vân khẽ .
 
Thúy Trúc mỉm  phụ họa: "Phải  là, bất cứ vật gì phu nhân tặng, Quốc Công gia đều vô cùng quý trọng."
 
Đường Thư Nghi mỉm  lướt mắt  hai nha ,  bước  khỏi kho. Phải công nhận, Tiêu Hoài là   hợp ý nàng. Chỉ là đôi khi nàng cảm thấy kỳ lạ,  vốn là một Vương gia lớn lên từ thâm cung, tại   bồi dưỡng  tâm tính như hiện tại. Chớ  là trong cung, ngay cả  bộ Thượng Kinh  cũng chẳng  nam nhân gia nào  luôn sẵn lòng lắng  ý kiến của phu nhân  như .
 
Chẳng lẽ là học theo ai?