Buổi chiều, Đường Thư Nghi giúp Tiêu Ngọc Châu chuyển đến viện của chính con bé. Nhìn  đồ đạc của con bé   sắp xếp  thỏa, mặc dù Đường Thư Nghi  chút lo lắng khi con bé sống một , nhưng nàng vẫn   gì.
 
Các tiểu thư khuê các của thế gia đại tộc, từ tuổi thất bát (bảy, tám)  bắt đầu ở riêng một viện. Bây giờ Tiêu Ngọc Châu  gần mười một tuổi,  đến lúc con bé tự quản lý viện của riêng .
 
Tiêu Hoài trở về  bữa tối, nhưng Tiêu Ngọc Minh thì . Hắn  ở tiểu hoa sảnh,  với Đường Thư Nghi: "Ta sợ ngày mai Lý Thừa Ý sẽ  hành động gì, hôm nay  để Ngọc Minh canh giữ ở đại doanh ngoài Kinh. Ngày mai nó cũng  tham gia cung yến."
 
"Ngày mai y định động thủ ư?" Đường Thư Nghi hỏi.
 
"Chỉ là đề phòng bất trắc thôi." Tiêu Hoài : "Ngày mai chúng  chỉ cần cẩn thận đề phòng là đủ."
 
"Được,  cũng   rõ với Ngọc Châu ." Đường Thư Nghi  sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xé rách mặt với Hoàng đế, chỉ là   khi nào mà thôi.
 
"Lát nữa   thư cho Cảnh Tập, ngày mai vẫn cần tiếp tục ngụy trang." Nàng  .
 
Tiêu Hoài gật đầu: "Hài tử Cảnh Tập  quả là  tồi."
 
Mặc dù   Hoàng đế hại c.h.ế.t, mặc dù Lý Cảnh Tập là nhi tử của Hoàng đế, nhưng  cũng  hề  khúc mắc gì với Lý Cảnh Tập.
 
Trong lúc  chuyện, bữa tối   chuẩn  xong, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu cũng  tới, cả nhà cùng  dùng cơm. Ăn xong, hai   vô cùng ăn ý mà lập tức cáo lui. Đường Thư Nghi bỗng nhiên cảm thấy một chút câu thúc, ngại ngùng khi đối diện với phu quân.
 
Tiêu Hoài khẽ , kéo nàng  tẩm thất. Nhìn thấy vật dụng của    dọn  trong, khóe môi  càng nở một nụ  rạng rỡ. Hắn mò  trong vạt áo, lấy  một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở , bên trong là một chiếc nhẫn. Vòng nhẫn hoàng kim khảm một viên phỉ thúy  mỹ,  cổ kính  cực kỳ quý phái.
 
Cầm lấy tay Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài đeo nhẫn lên ngón áp út của nàng. Hoàng kim sóng đôi cùng nước da trắng nõn, vẻ   quả thực khó lòng dùng lời để tả hết.
 
"Ta nguyện cùng phu nhân kết tóc se duyên, trọn đời bên  đến bạc đầu." Tiêu Hoài khẽ thốt.
 
Đường Thư Nghi ngước   đôi mắt thâm thúy , thấy  sự chân thành và kiên định  hề giả dối, khiến lòng nàng nảy sinh tín nhiệm tuyệt đối. Giờ phút , nàng thực sự tin tưởng, tương lai hai  họ sẽ cùng sánh bước, mãi đến khi tóc điểm sương.
 
Đưa tay  ôm lấy , Đường Thư Nghi mở ngăn kéo, cũng từ bên trong lấy  một chiếc hộp nhỏ, mở , bên trong là một chiếc nhẫn phỉ thúy. Nàng lấy  đeo  tay Tiêu Hoài, nhẹ giọng : "Nắm tay bạc đầu."
 
"Nắm tay bạc đầu." Lời   là lời nguyện ước,  là sự tuyên thệ trọn đời.
 
Tiêu Hoài vuốt ve chiếc nhẫn  ngón tay ,  đó ôm trọn nàng  lòng, cúi đầu trao một nụ hôn mãnh liệt và triền miên. Đường Thư Nghi vòng tay ôm lấy eo , nhiệt tình đáp ...
 
Trong tẩm thất đốt vài chậu than,  nóng dường như càng lúc càng bốc lên cao. Cả hai đều khô nóng đến độ  thể kiềm chế, vội vàng giật phăng y phục của đối phương. Chẳng bao lâu, xiêm áo  xộc xệch. Tiêu Hoài vùi đầu  cần cổ trắng nõn mềm mại của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn. Đôi tay  tham lam vuốt ve tấm lưng ngọc, khiến   Tiêu Hoài run lên vì khoái cảm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-484.html.]
 
"Tắm... Chúng   tắm ." Đường Thư Nghi cố lấy  chút lý trí, khẽ đẩy  thể đang ôm chặt  .
 
Tiêu Hoài dừng , vùi mặt  cổ nàng thở dốc, đợi  thở  định mới cất lời gọi  ngoài: "Chuẩn  nước ấm."
 
"Đã chuẩn  xong từ lâu , Quốc Công gia." Giọng  của Thúy Trúc vọng .
 
Tiêu Hoài bế bổng nàng lên, sải bước  về phía tịnh thất. Chẳng bao lâu, bên trong  vọng  tiếng nước chảy róc rách, hòa cùng âm thanh triền miên của da thịt cọ xát...
 
Ngày hôm , Đường Thư Nghi vẫn còn đang ngủ vùi, cảm thấy  bên cạnh  dậy. Nàng mơ mơ hồ hồ hỏi: "Chàng  gì đấy?"
 
Tiêu Hoài cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp: "Nàng ngủ tiếp ,   dậy ."
 
Đường Thư Nghi xoay , vòng tay ôm lấy thắt lưng : "Ngủ thêm chút nữa ."
 
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Hoài khẽ ,  xuống, lật  , trán tựa  trán nàng, cất lời: "Nên  mới ,   hợp  Hoàng đế. Nếu cứ sa đà  chốn ôn hương nhuyễn ngọc thế , e là sẽ chẳng chịu  sự gian khổ của triều chính."
 
Đường Thư Nghi  câu  đùa của  chọc : "Quốc Công gia quả thực tự    !"
 
Tiêu Hoài mỉm  ôm nàng  lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Nàng ngủ ."
 
Hôm nay  tham gia cung yến,   chừng còn cần đ.á.n.h một trận ác liệt.
 
Tối hôm qua Đường Thư Nghi quá mệt mỏi, nhắm mắt   bao lâu liền ngủ  . Còn Tiêu Hoài   ngủ , mỹ nhân đang  trong lòng, nếu   hôm nay còn  cung yến cần tham gia,  còn   thêm một hồi vận động buổi sáng.
 
Trong phòng một mảnh im lặng, bên ngoài Thúy Trúc và Thúy Vân  dậy. Hai  nhẹ giọng an bài nha  bà tử  việc. Hai tuỳ tùng của Tiêu Hoài là Hướng Vinh và Vu Dũng Chí cũng  tới. Hướng Vinh vốn kiệm lời, chỉ gật đầu chào hỏi Thúy Trúc và Thúy Vân   thẳng tắp tại chỗ, im lặng như bức tượng.
 
Vu Dũng Chí mỉm ,  nghiêng  về phía Thúy Trúc: "Sau  còn cần Thúy Trúc cô nương chiếu cố nhiều hơn."
 
"Đâu dám, Thúy Trúc  còn cần Vu đại ca chăm sóc đây."
 
Vu Dũng Chí vội vàng đáp: "Không dám nhận."
 
Hướng Vinh đang  ở một bên liếc  Vu Dũng Chí một cái, tưởng  khác   chút tâm tư nhỏ của  ?