Đầu lâuChương Nguyên   c.h.é.m đứt, m.á.u tươi liền phun  như suối. Tiêu Hoài ở gần  nhất, m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe khắp  , nhuộm đỏ cả dung nhan.
 
 Tiêu Hoài  quan tâm. Hắn liếc  đầuChương Nguyên lăn xa vài mét, : "Sáng mai, hãy treo t.h.i t.h.ể và đầu lâu của  lên cổng thành. Thông cáo với bên ngoài rằng  kẻ gian phái thích khách mưu hại bổn Quốc Công. Việc treo thủ cấp  lên tường thành là để thị uy, răn đe khắp thiên hạ."
 
"Vâng." Vu Dũng Chí và Hướng Vinh vội vàng đáp. Bọn họ ,   chủ soái của  thực sự  nổi trận lôi đình.
 
Lúc    thấy Tiêu Hoài : "Theo   khỏi thành."
 
Dứt lời,  cất bước  thẳng  ngoài, Hướng Vinh và Vu Dũng Chí vội vàng theo sát. Hướng Vinh đưa khăn tay cho . Tiêu Hoài nhận lấy, lau m.á.u  mặt  : "  bẩm báo với phu nhân một tiếng,    việc  xuất thành ngay. Bảo phu nhân cứ an tâm nghỉ ngơi."
 
"Vâng."
 
Vu Dũng Chí vội vàng  lệnh cho một binh sĩ, đến hậu viện bẩm báo với Đường Thư Nghi,   chạy nhanh đuổi kịp Tiêu Hoài. Đến cổng phủ, ba  lên ngựa, thúc ngựa phi như điên về phía cổng thành.
 
Đến cổng thành, thị vệ canh cổng  tiến lên ngăn cản bọn họ, nhưng còn  kịp động thủ,   thấy một giọng : "Định Quốc Công đuổi theo thích khách, mau mở cổng thành."
 
Thị vệ cổng thành  kỹ, quả nhiên là Định Quốc Công, vội vàng mở cổng thành,  ba con ngựa điên cuồng  qua  mới đóng cổng thành .
 
Sau khi Tiêu Hoài rời , Đường Thư Nghi cũng đến tịnh thất tắm gội qua loa. Sau khi trở về, thấy Tiêu Hoài còn  trở về, nàng  chút lo lắng. Lúc , Thúy Trúc  tới báo cáo: "Có binh sĩ ở tiền viện đến bẩm, Quốc Công gia  xuất thành, bảo ngài an tâm nghỉ ngơi."
 
"Thích khách thì ?" Đường Thư Nghi hỏi.
 
Thúy Trúc: "Thích khách   Quốc Công gia trảm sát."
 
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm,  đó  lên giường nghỉ ngơi, nhưng  thế nào cũng  ngủ . Nàng dứt khoát  ngủ nữa, dựa  đầu giường châm đèn  sách, mãi đến lúc trời gần sáng mới cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
 
Nàng   xuống,    nhanh  ngủ  .  trong cơn mơ hồ, nàng cảm thấy  ai đó ôm   ngực. Mở mắt , liền thấy dung nhan phóng đại của Tiêu Hoài kề sát.
 
"Trở về ?" Nàng hỏi.
 
Tiêu Hoài vùi mặt  hõm cổ nàng, thủ thỉ: "Cùng  ngủ thêm chút nữa ."
 
Đường Thư Nghi thật sự buồn ngủ, tìm  tư thế thoải mái trong n.g.ự.c , nhắm mắt  ngủ  . Tiêu Hoài khẽ vuốt ve tóc mai nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán,  cũng nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-494.html.]
 
Đêm Giao thừa, là ngày trọng lễ nhất trong năm. Vừa rạng sáng, từng nhà ở Thượng Kinh  mở rộng cửa, đốt pháo mừng năm mới, dán câu đối đỏ,  khí vô cùng náo nhiệt.
 
Cổng thành  càng thêm náo nhiệt, dòng  bách tính    ngớt. Khi trông thấy t.h.i t.h.ể và đầu lâu đang treo  cửa thành, họ đầu tiên đều kinh hãi,  đó tụ tập , nhao nhao bàn tán.
 
Người  chữ liền tiến đến  cáo thị dán bên cửa thành. Sau khi họ truyền miệng, dân chúng mới : đêm qua  kẻ gian phái thích khách mưu sát Định Quốc Công. Thi thể đang treo chính là thích khách  Định Quốc Công trảm sát, nay treo ở cổng thành để thị uy và răn đe kẻ  ý đồ .
 
Nghe xong nội dung cáo thị,  ít  chỉ trỏ  tử thi mà mắng nhiếc, nguyền rủa thích khách cùng kẻ chủ mưu  lưng. Trong lòng bách tính Đại Càn, Tiêu Hoài Định Quốc Công chính là một vị  hùng bất khả xâm phạm.
 
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài hôm nay dậy  phần muộn hơn. Khi hai  tỉnh giấc, trời  sáng rõ. Hôm nay là đêm Giao thừa, vẫn còn vô  việc  lo toan, cả hai liền nhanh chóng rời giường.
 
"Đêm qua  rời thành  việc gì?" Đường Thư Nghi  khoác y phục  hỏi Tiêu Hoài.
 
Tiêu Hoài thản nhiên đáp: "Dẫn  đến biệt viện ngoài thành của Lý Thừa Ý."
 
Đường Thư Nghi chấn động: "......." Chàng định tuyên chiến ư?
 
Tiêu Hoài  đầu, trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, liền  : "Hắn  chịu an hưởng tiết lễ, song  thì . Khi phá hủy biệt viện,   che mặt kỹ càng. Lý Thừa Ý dù đoán  là , y cũng   bằng chứng rõ ràng."
 
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm,   nàng sợ hãi, mà là cảm thấy  việc xảy đến quá đột ngột. Bước xuống giường, nàng  hỏi: "Có  là biệt viện mà Hoàng đế  xây  núi Tử Vân mấy năm  ?"
 
Tiêu Hoài gật đầu. Đường Thư Nghi  , khẽ : "E rằng y sẽ tức đến thổ huyết mất." Nghe đồn biệt viện  là nơi Thiên tử  dốc  nhiều tâm huyết khi xây dựng, y vô cùng yêu thích, mỗi năm hạ chí đều đến đó nghỉ mát.
 
Tiêu Hoài hừ lạnh một tiếng, "Là y tự chuốc lấy."
 
Đường Thư Nghi lấy một bộ y phục từ trong tủ  đưa cho , dịu dàng giúp  mặc , miệng dặn dò: "Không  trong cơn thịnh nộ y    chuyện gì khác , chúng  vẫn nên cẩn trọng một chút."
 
"Nàng  cần bận tâm," Tiêu Hoài  xuống thắt lưng nàng  : "Ta  sắp xếp  chuyện chu  . Nếu y còn dám giở trò, cùng lắm thì   tay .   đoán y sẽ   thế. Lý Thừa Ý   sự quả quyết đó."
 
Đường Thư Nghi   là  lo liệu  bề, cũng  còn quá lo lắng. Nàng giúp  chải tóc xong,    tịnh thất  mới gọi  hầu hạ nàng  xiêm y, sửa soạn dung nhan.
 
Phạm Khắc Hiếu
Hoàng cung. Thiên tử đêm qua cũng thao thức  ngủ.Chương Nguyên một   trở , y liền  rõ điềm dữ. Kỳ thực, trong lòng y  chút hối hận, Tiêu Hoài  mới khải  hồi triều  lâu, y quả  nên vội vàng  tay như thế.  sự  , giờ hối tiếc cũng vô ích.