Triệu quản gia lui xuống, Đường Thư Nghi mỉm  : “Màn kịch lớn sắp chính thức khai diễn .”
 
Tiêu Hoài giúp nàng khoác chiếc áo choàng lên , giọng điệu đầy tán thưởng: “Phu nhân quả thật trù tính chu .”
 
Đường Thư Nghi ngước  , khẽ : “Miệng Quốc Công gia càng ngày càng   lời đường mật.”
 
Tiêu Hoài đáp: “Chỉ cần phu nhân cảm thấy vui vẻ,  sự đều .”
 
Hai    nở nụ  ẩn ý,  cùng  bước  ngoài.
 
Mạnh phủ hôm nay  bề ngoài  khác gì  ngày. Song, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện,  bộ Mạnh phủ đang  bầu  khí căng thẳng bao trùm, đến cả đám hạ nhân cũng  nín thở, hành động vô cùng cẩn trọng.
 
Tại từ đường, Mạnh Tú Trân quỳ  bài vị liệt tổ liệt tông Mạnh thị, cúi đầu, cả  lộ  vẻ tiều tụy, già nua. Mẫu  nàng là Mạnh đại phu nhân cũng quỳ bên cạnh. Một   ngoài năm mươi,  là tổ mẫu,   Mạnh lão thái gia phạt quỳ ở từ đường, quả thực  mất hết thể diện.
 
"Vì    sinh  nghiệt chướng như ngươi chứ?" Mạnh đại phu nhân nghiến răng, giọng đầy phẫn nộ.
 
Mạnh Tú Trân quỳ yên tại chỗ,  một lúc lâu mới cất lời: "Ta cũng đang tự hỏi, vì  lúc đầu   sinh  . Nếu   sinh ,  sẽ chẳng  trải qua chừng  chuyện, cũng sẽ  lún sâu  bước đường ngày hôm nay."
 
Mạnh đại phu nhân  nàng   , tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt, "Sao ngươi dám thốt  lời đại nghịch bất đạo như thế?"
 
"Vậy ngài    điều gì?" Mạnh Tú Trân đáp: "Ban đầu  một lòng  gả cho Tiêu Hoài, nhưng thế lực của gia gia và phụ  các    thể sánh bằng Đường Quốc Công,  đành  lui một bước gả cho Lương Kiện An. Song,  khi gả cho Lương Kiện An, các  cũng  chịu tra xét kỹ lưỡng   là   , khiến  khi thành hôn, cuộc sống của   hề  như ý nguyện.”
 
“Rồi còn  , nếu   Mạnh Thành Thiên ngu dại  Tiêu Nhị  tính kế, Lương Kiện An   c.h.ế.t, Lương gia sẽ   trục xuất khỏi Thượng Kinh,  sẽ  thể hòa ly với Lương Kiện An, cũng sẽ   cái kết như ngày hôm nay. Tất cả đều là do các  vô năng, chính bởi vì các ,  mới lâm  tình cảnh ."
 
"Ngươi... Ngươi..."
 
Mạnh đại phu nhân chỉ tay  nàng, tức giận đến mức nghẹn thở,  bất tỉnh nhân sự. Bà tử đang canh giữ ngoài cửa  thấy động tĩnh bên trong, vội vàng đẩy cửa   xem. Thấy Mạnh đại phu nhân ngã lăn  đất, liền hoảng hốt gọi  đến giúp đỡ.
 
Sau một hồi hỗn loạn, Mạnh đại phu nhân  khiêng . Phụ  của Mạnh Tú Trân, Mạnh đại lão gia, bước  từ đường, phẫn nộ chỉ  nàng  mắng: "Ngươi đúng là đồ  chổi, gây  họa lớn ngất trời như ,  bộ nữ quyến Mạnh gia đều  ngươi liên lụy."
 
Mạnh Tú Trân lạnh nhạt: "Ta    phụ mẫu của bọn họ, sống c.h.ế.t của họ  lo  nổi."
 
Mạnh đại lão gia chỉ cảm thấy tim  quặn thắt đến tột độ.  lúc , một tiểu tư hớt hải chạy tới, nhỏ giọng bẩm báo: "Lương Quý Phi  phái  đến, Lão thái gia bảo ngài mau chóng sang đó."
 
Trái tim Mạnh đại lão gia  khỏi run sợ. Ông  đầu  trừng mắt  Mạnh Tú Trân một cái đầy dữ tợn  vội vã rời . Mạnh Tú Trân xiêu vẹo quỳ  mặt đất,  rõ   nàng  thật sự  bỏ mạng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-513.html.]
 
Tại Chính sảnh của Mạnh gia, Mạnh lão thái gia đầu tóc bạc phơ, nét mặt nghiêm nghị  ở vị trí chủ tọa, vài vị lão gia Mạnh thị  xung quanh. Đứng giữa sảnh đường là một nam tử với phong thái như quan sai,  Mạnh gia đều nhận   , đây chính là quản gia cũ của Lương gia.
 
Chỉ    lạnh lùng tuyên bố: "Quý Phi  hạ lệnh, hôm nay Mạnh Tú Trân  c.h.ế.t."
 
Chính sảnh tĩnh lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng  thể  thấy. Thực tế, Mạnh lão thái gia  quyết ý để Mạnh Tú Trân c.h.ế.t. Tuy nhiên, việc Mạnh gia tự  hành quyết nàng và việc để  ngoài đến hành quyết  là hai chuyện   khác biệt. Người ngoài đến hành hình Mạnh Tú Trân chẳng khác nào đang tát thẳng  mặt Mạnh gia.
 
 hiện tại, chính Lương Quý Phi  Mạnh Tú Trân bỏ mạng. Dù Mạnh gia   chịu nhục,  tát sưng mặt, thì họ cũng buộc  tuân theo mệnh lệnh .
 
Mạnh lão thái gia thở  một  thật dài, trầm giọng : "Hôm nay,  đành  để nàng   ."
 
Lương quản gia bẩm báo: "Quý Phi dặn dò,  để tiểu nhân  đích   tay."
 
Mạnh lão thái gia nhắm mắt, khẽ gật đầu, "Được."
 
Ông phất tay áo, Mạnh quản gia liền dẫn Lương quản gia đến từ đường. Vừa đến nơi, Lương quản gia lấy  một bình sứ nhỏ,  với Mạnh quản gia: "Phiền Quản gia sai  mang một chén  đến đây."
Phạm Khắc Hiếu
 
Mạnh quản gia thở dài nặng nề một , sai gia nhân mang một chén  đến. Lương quản gia đổ t.h.u.ố.c độc chứa trong bình sứ  ,  đó đẩy cửa bước  từ đường.
 
Mạnh Tú Trân  đầu ,  thấy  thì bật  thê lương, "Quả nhiên là ngươi!"
 
Lương quản gia  hề hành lễ, lạnh giọng : "Quý Phi  lời, hôm nay là ngày ngươi  lên đường ."
 
Hai tay Mạnh Tú Trân siết chặt , nhưng dù cố gắng đến mấy vẫn  thể ngăn  cơ thể ngừng run rẩy. Dẫu  bản  sắp c.h.ế.t, nàng vẫn  thể kiềm chế  nỗi sợ hãi tột cùng, sợ hãi khoảnh khắc sinh mạng kết thúc.
 
"Ta... Hiện tại    còn bất kỳ liên hệ nào với Lương gia, dựa  cái gì mà các ngươi bảo  c.h.ế.t là   c.h.ế.t?" Mạnh Tú Trân giãy giụa  cuối cùng.
 
 rõ ràng  lời nàng  đều vô dụng. Lương quản gia  xong,  sang Mạnh quản gia : "Mau gọi  đến giữ chặt nàng  ."
 
Dù Mạnh quản gia  chút  đành lòng, nhưng vẫn vẫy tay gọi hai tên gia đinh tới, đè Mạnh Tú Trân xuống đất, mỗi tên một bên. Lương quản gia tiến lên phía , bóp chặt má nàng   đổ chén   miệng.
 
Hai tên gia đinh buông tay, Mạnh Tú Trân vội vàng móc họng,  nôn thứ  nuốt   ngoài.  chỉ là tốn công vô ích. Nàng  chỉ cảm thấy bụng ngày càng đau đớn dữ dội, đau đến mức  ngừng lăn lộn  mặt đất. Cuối cùng, m.á.u chảy  từ mắt, mũi, miệng và tai,  nàng    bất động.
 
Sinh mạng của nàng  cũng kết thúc ngay tại nơi .