Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu  theo một vị Quản sự ma ma đến viện của Tạ đại phu nhân. Đã thấy Tạ đại phu nhân và Tạ nhị phu nhân  đợi sẵn ở cửa. Sau khi hàn huyên thêm một lúc lâu,   cùng  bước  phòng. Sau khi an tọa, các vị tiểu thư của Tạ gia  lượt tiến lên hành lễ với Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi tặng  cho họ những món lễ vật   chuẩn  sẵn từ .
 
Đến lượt Tạ nhị tiểu thư Tạ Hi Hoa, lễ vật của nàng  phần nặng hơn cả. Nàng đích  đeo chiếc vòng tay chế tác từ Dương Chi Bạch Ngọc  tì vết  cổ tay Tạ Hi Hoa. Đoạn, nàng  lấy  một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ tay Thúy Vân, : "Mấy hôm    bộ trang sức cài đầu cho Ngọc Châu, tiện thể cũng  cho ngươi một bộ."
 
Tạ Hi Hoa mỉm  tiếp nhận, đáp lời: "Để ngài  hao tâm tốn kém ."
 
Đường Thư Nghi nắm lấy tay nàng ,  hiền hậu: "Lần đầu tiên gặp con,    ưng ý."
 
Trên gương mặt Tạ Hi Hoa lộ  vẻ ngượng ngùng e lệ. Lúc , Tạ nhị phu nhân mới  : "Nha đầu  cũng thường xuyên  ầm lên, đòi đến tìm Ngọc Châu nhà ngài cùng vui đùa."
 
"Thời tiết ấm áp,  cùng Tạ tỷ tỷ  cưỡi ngựa." Tiêu Ngọc Châu .
 
Tạ Hi Hoa  xuống bên cạnh nàng: "Ta  rành cưỡi ngựa, đến lúc đó  chỉ dạy  nhé."
 
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, ghé  tai nàng thủ thỉ: "Cưỡi ngựa là do Nhị ca chỉ dạy, tài nghệ của    cao cường."
 
Sắc mặt Tạ Hi Hoa  ửng hồng. Hàm ý trong hành động   của Đường Thư Nghi,   đều  rõ.
 
Trò chuyện thêm một lát, Tạ đại phu nhân liền cho phép các vị cô nương  ngoài dạo chơi, còn  lớn thì   đàm đạo. Tạ Hi Hoa dẫn Tiêu Ngọc Châu đến du ngoạn trong vườn Tạ gia,  khéo  chạm mặt vài vị công tử Tạ gia, trong đó  cả Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh.
 
Hai đoàn  gặp gỡ, liền vui vẻ cùng  du ngoạn. Chuyện Định Quốc Công phủ và Tạ gia sắp sửa liên hôn, ai nấy đều rõ, nên   cố ý tạo cơ hội để Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa  thể trò chuyện riêng.
 
Giờ phút , Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa  cạnh hòn non bộ, đối diện . Mặc dù một  vốn phóng khoáng,  câu nệ tiểu tiết, một   tinh thông ngụy trang, nhưng dù  cả hai đều là những thiếu niên, thiếu nữ mới mười mấy tuổi, bởi  đều vô cùng e thẹn.
 
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu, dùng mũi chân khẽ di chuyển những viên đá vụn  mặt đất, nhất thời   nên mở lời thế nào. Tạ Hi Hoa đoan trang  yên tại chỗ, thỉnh thoảng liếc  . Nàng  từng chiêm ngưỡng dáng vẻ Tiêu Ngọc Minh khi cưỡi ngựa, khí chất trương dương phóng khoáng, cũng từng  danh tiếng bất cần đời,  sợ trời đất của , nhưng thật sự nàng  ngờ    lúc rụt rè đến mức .
 
"Phụt."
 
Tạ Hi Hoa  kìm  mà bật  khe khẽ, Tiêu Ngọc Minh ngẩng đầu  nàng, hỏi: "Nàng  điều chi?"
 
Tạ Hi Hoa thu nụ  , khôi phục vẻ khuê nữ đài các, "Ta chợt nhớ tới một chuyện thú vị."
 
Tiêu Ngọc Minh hiểu rõ nàng   đang chế giễu , song  cũng chẳng bận tâm, ngược  nhờ  mà  khí giữa hai   hòa hoãn hơn bội phần.
 
Tiêu Ngọc Minh lấy món quà  chuẩn  kỹ lưỡng , đưa cho Tạ Hi Hoa, "Đây là lễ vật tặng nàng,  thể dùng để phòng  ngày thường."
 
Tạ Hi Hoa: "......"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-517.html.]
Quả thực là một món quà  thể ngờ tới!
 
 nàng vẫn nhận lấy thanh đoản kiếm, "Đa tạ Tiêu nhị công tử."
 
Tiêu Ngọc Minh xua tay, "Không cần khách sáo."
 
Tạ Hi Hoa bấy giờ cũng lấy  một chiếc hộp tinh xảo, đưa cho Tiêu Ngọc Minh, "Đây là chút quà mọn của  tặng Nhị công tử."
 
Tiêu Ngọc Minh tiếp nhận chiếc hộp, ước chừng thấy khá nặng. Chiếc hộp hẳn  chế tác từ gỗ đàn hương thượng hạng, bởi vì  ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ nó. Chỉ riêng cái hộp  thôi  là vật đáng giá.
 
Hắn chợt thấy món quà  tặng quả thực  vẻ quá sơ sài. Hắn một tay cầm hộp, tay  mở nắp,  thấy bên trong là một thanh đoản kiếm toát  khí tức cổ kính. Chuôi kiếm  khảm bằng ngọc thạch thanh nhã, vỏ ngoài chạm khắc hoa văn tinh mỹ. Chỉ một cái liếc mắt,   sinh lòng yêu thích.
 
Hắn cầm thanh đoản kiếm từ trong hộp , rút khỏi vỏ, lưỡi kiếm phát  ánh sáng lạnh sắc. Hắn yêu thích thanh kiếm  đến mức nhịn    vuốt ve nó.
 
"Nhị công tử xin cẩn thận," Tạ Hi Hoa vội vàng nhắc, "Thanh đoản kiếm  vô cùng sắc bén."
 
Tiêu Ngọc Minh rụt tay ,  má bắt đầu cảm thấy nóng rát. Lễ vật của Tạ Hi Hoa  thôi   là  chuẩn  chu đáo, còn  tặng quà cho nàng  quá qua loa.
 
Thầm nghĩ,  liền tháo ngọc bội bên thắt lưng xuống, đặt  tay Tạ Hi Hoa, lắp bắp : "Ta... Ta   nàng thích lễ vật gì, cho nên... cho nên... nàng cứ , nàng thích cái gì,   cái gì,  sẽ tìm cho nàng."
 
Tạ Hi Hoa  miếng ngọc bội trong lòng bàn tay,   dáng vẻ  phần luống cuống của Tiêu Ngọc Minh,   nhưng  kiềm nén. Nàng trầm tư một lát  cất lời: "Ta   Nhị công tử tinh thông cưỡi ngựa?"
 
Tiêu Ngọc Minh gật đầu, Tạ Hi Hoa tiếp lời: "Nhị công tử  thể dạy  cưỡi ngựa ?"
 
Tiêu Ngọc Minh vội vã gật đầu, đoạn : "Chuyện  quá dễ dàng, nàng hãy đưa  yêu cầu khác ."
 
Lần  Tạ Hi Hoa  thể kiềm chế ,  bật  thành tiếng. Tiêu Ngọc Minh nhận   lẽ   thốt  lời ngớ ngẩn, liền lúng túng gãi gãi đầu.
 
Bấy giờ,   Tạ Hi Hoa : "Ngày tháng về  còn dài, Nhị công tử   khắc sẽ rõ  thích những lễ vật như thế nào."
 
Nàng mỉm  yểu điệu, cả  tựa đóa hải đường đương nở rộ  cành, rực rỡ và ngọt ngào. Tiêu Ngọc Minh chỉ cảm thấy tim  đập càng lúc càng nhanh,  kịp suy nghĩ  buột miệng : "Ta... Ta   nhất định sẽ đối đãi thật  với nàng."
 
Tạ Hi Hoa  ngờ   thốt  lời , khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
 
"Hai vị mau  đây cùng chơi." Tạ đại công tử cảm thấy hai  bọn họ hẳn  trò chuyện đủ , liền  ở cách đó  xa cất tiếng gọi.
 
Trái tim Tạ Hi Hoa đập thình thịch  ngừng, nàng uốn gối hành lễ  nhanh chóng rời . Tiêu Ngọc Minh cầm thanh đoản kiếm  tay, mỉm  ngờ nghệch.