Sự tình  tiến hành  một nửa, nàng   đầu cũng   thể  nữa .
 
"Ngươi cứ yên lòng, chỉ cần  sự thành công, trẫm sẽ lập tức sắc phong lão Tứ  Thái tử." Hoàng đế cam đoan. "Trẫm chỉ còn  hai hoàng tử là lão Tam và lão Tứ, tính cách lão Tam thế nào, ngươi cũng  rõ,  kém lão Tứ quá xa."
 
Viên phi khẽ gật đầu, thầm tính toán trong lòng. Đến lúc đó, mặc kệ việc bức vua thoái vị là thật  giả, chỉ cần Hoàng đế băng hà, long tử của nàng  sẽ  cơ hội đoạt  Hoàng vị cực kỳ lớn. Khi ,  xem rốt cuộc giữa nàng  và Hoàng hậu, ai mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.
 
Hoàng đế ngự tại tẩm điện của Viên phi một lúc lâu  lập tức cáo lui. Người  , Viên phi liền truyền lệnh sai  mật báo cho Thái sư và Tứ hoàng tử.
 
Trong tẩm cung của Hoàng hậu, một cung nữ cung kính khải bẩm: "Hoàng thượng  khi  tin Định Quốc Công phủ và Tạ gia kết , liền giận dữ,   thẳng đến chỗ Viên phi, ngự tại đó chừng một khắc mới trở về Ngự Thư Phòng."
 
Hoàng hậu tựa  lên ghế quý phi, khẽ ừ một tiếng,  chậm rãi hỏi: "Hoàng thượng và Viên phi đang mưu tính chuyện gì đây?"
 
Phạm Khắc Hiếu
Cung nữ  bên cạnh im lặng, quả thực  dám suy đoán.
 
Một lát , Hoàng hậu dặn dò: "Truyền tin tức  ngoài, bảo Phụ  và chư vị  chú ý đến động tĩnh của phủ Thái sư và Tứ hoàng tử."
 
Cung nữ  lời  lui . Hoàng hậu nhắm mắt , trong lòng  hạ quyết tâm: Dù thế nào  chăng nữa, tuyệt đối  thể để Tứ hoàng tử đăng cơ ngai vị Hoàng đế!
 
Cùng lúc đó, Lương quý phi cũng  nhận  tin tức. Nàng  cất tiếng  sảng khoái: "Hay lắm! Cứ loạn hết lên ! Cuối cùng  cũng sắp báo  mối thù  !"
 
Mùng mười tháng Giêng, triều đình bắt đầu lâm triều trở . Mới  canh năm, Tiêu Hoài   rời khỏi chăn ấm để  triều. Đường Thư Nghi  giống như các phu nhân khác, nàng  rời giường để hầu hạ phu quân rửa mặt  y phục.
 
Nàng mơ màng mở mắt , dặn dò: "Trước khi rời phủ,  nhớ dùng điểm tâm nhé."
 
"Được,   , nàng cứ ngủ tiếp ." Tiêu Hoài nhẹ nhàng  y phục xong, liền bước  ngoài. Hai gã hầu cận  sớm  chờ sẵn. Hắn rửa mặt sơ qua  dùng điểm tâm,  đó lên ngựa tiến  triều.
 
Khi  đến, cửa cung vẫn  mở, nhưng    nhiều quan viên tề tựu  chờ bên ngoài. Hắn xuống ngựa  tới,  ít quan viên tươi  chào hỏi. Tiêu Hoài cũng hàn huyên với đối phương vài câu, cuối cùng dừng  bên cạnh Đường Thư Bạch. Tề Lương Sinh  ở phía còn  của Thư Bạch.
 
"Lát nữa bảo Thư Nghi về nhà một chuyến, lão gia tử  lời  ." Đường Thư Bạch dặn Tiêu Hoài.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-519.html.]
Tiêu Hoài vuốt cằm: "Hạ triều,  sẽ cùng nàng  trở về." Hiển nhiên là Đường Quốc Công  lời  căn dặn bọn họ.
 
Đưa mắt  sang Tề Lương Sinh, Tiêu Hoài tiếp lời: "Sắp đến kỳ thi mùa xuân , chuyện của Ngọc Thần e rằng  phiền Tề đại nhân bận tâm thêm."
 
Tề Lương Sinh khẽ ừ một tiếng,  còn vẻ mặt lạnh lùng như . Trải qua một thời gian dài, tâm tình  cũng  tự điều chỉnh  thỏa. Chuyện  định  là   kết quả, thì cho dù nội tâm  giằng xé đến  cũng vô ích. Hơn nữa, Tiêu Hoài đối xử với nàng  quả thực  chu đáo.
 
Chẳng mấy chốc, cửa cung  mở, triều thần nối tiếp  tiến , dựa theo phẩm cấp mà lựa chọn vị trí . Lại thêm một lát , Hoàng đế ngự giá đến, bách quan hành lễ, bắt đầu buổi nghị triều.
 
Hiện nay Đại Kiền  thu phục Nhu Lợi quốc, biên cương vững chắc, việc cấp bách cần  chính là phát triển đời sống nhân dân. Hiển nhiên bách quan triều thần đều hiểu rõ điểm , do đó những tấuChương dâng lên cơ bản đều xoay quanh vấn đề dân sinh.
 
 dường như Hoàng đế  hề quá quan tâm đến chuyện . Khi các quan viên đưa  đề xuất về việc phát triển dân sinh, Người đều phán: "Để   bàn." Một lời "để   bàn", chẳng  là  trì hoãn đến bao giờ. Rất nhiều triều thần thấy kinh hãi, ớn lạnh cả .
 
Kết thúc buổi lâm triều, nhóm triều thần nối tiếp  rời . Lúc , một vị thái giám bước đến  mặt Tiêu Hoài, khom lưng  : "Định Quốc Công, Hoàng thượng mời ngài đến Ngự Thư Phòng ạ."
 
Bước chân Tiêu Hoài khẽ khựng ,   thản nhiên  theo thái giám đến Ngự Thư Phòng. Thấy , tâm trạng của  ít triều thần chợt căng thẳng. Tất cả đều hiểu rõ, sớm muộn gì giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế cũng sẽ bùng nổ một trận tranh đấu. Thậm chí, bọn họ còn mong hai   nhanh chóng khởi động cuộc đấu tranh, cho  một kết quả rõ ràng,   khi   thể thanh tẩy  cả triều đình.
 
Tiêu Hoài chẳng bận tâm những đại thần  đang suy tính gì. Hiện tại  cũng  đoán  tâm tư của Hoàng đế, nhưng   chuẩn  đầy đủ: Binh đến thì nước ngăn, thuyền đến thì đất chặn. Tuy nhiên,  cần  nhanh chóng đưa phu nhân và ba đứa trẻ rời khỏi kinh thành mới .
 
Trong lòng thầm tính toán,  bước theo tiểu thái giám đến Ngự Thư Phòng. Hoàng đế   duyệt tấuChương, mà đang an tọa  chiếc ghế trường kỷ cạnh cửa sổ. Tiêu Hoài cung kính hành lễ, Hoàng đế   ngoắc tay gọi: "Tiêu ái khanh, đến cùng trẫm đấu một ván cờ ."
 
"Vâng." Tiêu Hoài tiến   xuống đối diện Người. Hoàng đế  cầm quân cờ trắng, Tiêu Hoài thì cầm lấy quân đen. Chờ Hoàng đế  một nước cờ trắng, Tiêu Hoài tùy ý đặt quân cờ đen lên một vị trí. Hoàng đế  nước cờ đen , khẽ nhíu mày,  đó  hạ thêm một quân cờ trắng.
 
"Tiêu ái khanh, tính khi nào thì trở về Tây Bắc đây?" Hoàng đế cất lời hỏi.
 
Tiêu Hoài   thêm một nước cờ  bàn, thưa: "Tất nhiên là thần sẽ  theo sự sắp xếp của Hoàng thượng."
 
Hoàng đế cau mày  các quân cờ  rải rác  bàn cờ, Người chậm rãi : "Nếu Tây Bắc   định, ái khanh  thể ở  kinh thành lâu hơn một chút."
 
"Thần tuân mệnh." Tiêu Hoài đáp.