Quản gia lập tức bẩm báo với Nhị gia và Nhị phu nhân: “Theo lời tiểu khất cái trình bày, hôm đó  một tiểu cô nương chừng mười bảy, mười tám tuổi đưa cho nó năm văn tiền, dặn nó mang thư đến phủ chúng .”
 
“Người nọ trông như thế nào?” Lương nhị phu nhân hỏi.
 
Quản gia đáp: “Cô nương  mang nón trùm đầu, tiểu khất cái  thể  rõ mặt, chỉ nhớ là mặc y phục màu xanh nhạt. Căn cứ  lời tiểu khất cái mô tả trang phục của cô nương đó, nô tài suy đoán   hẳn là một tỳ nữ.”
 
“Chỉ  bấy nhiêu thôi ?” Lương nhị phu nhân lạnh giọng hỏi: “Không còn thêm manh mối nào nữa ư?”
 
Quản gia cẩn thận lắc đầu: “Không còn, tiểu khất cái hẳn sẽ   dối.”
 
“Vậy cho nó c.h.ế.t .” Lương nhị phu nhân tức đến mức n.g.ự.c nhói đau. Vốn tưởng  thể tìm  kẻ truyền tin  để nàng  trút giận, ngờ   chẳng tìm thấy  một bóng  nào đáng giá.
 
Trán quản gia lúc   tuôn đầy mồ hôi lạnh. Một tiểu khất cái c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, gã sợ Lương nhị thái thái sẽ trách tội gã, dù  bức thư đó cũng  qua tay gã mà.  sợ cái gì thì cái đó tới, gã thấy Lương nhị thái thái  gã và Thái ma ma: “Các ngươi cùng hai thị vệ   lĩnh phạt . Mỗi  ba mươi bản.”
 
Vị quản gia kinh hãi đến mức chẳng thốt nên lời, còn Thái ma ma thì   bệt  đất. Ba mươi bản trượng, sợ rằng sẽ lấy  nửa cái mạng già của bà . Song, bà  nào dám cầu xin, bởi lẽ bà hiểu rõ tính khí của Nhị thái thái. Nếu mở lời khẩn cầu, e rằng hình phạt sẽ còn nặng nề hơn bội phần.
 
Quản gia khẩn khoản đưa mắt  Lương nhị gia, nhưng y chỉ hờ hững phất tay bảo bọn họ lui . Quản gia và Thái ma ma đành lòng hoảng loạn cáo lui. Hai  bước  sân, liếc mắt   một cái,  hề  một lời.
 
Còn gì để  nữa đây? Gặp  chủ tử tàn nhẫn như , chỉ  thể than trách  mệnh hẩm hiu.
 
Nghĩ đến kẻ đầu sỏ hại  chịu tội, quản gia nghiến chặt quai hàm, vội vã bước đến sân viện của hạ nhân. Tiểu khất cái đang  giam giữ ở nơi đó. Vừa bước  sân viện, gã  thấy đứa bé ăn xin  quỳ  đất run bần bật, bên cạnh là hai gã thị vệ canh giữ.
 
“Nhị gia cùng Nhị nãi nãi  phán, mỗi chúng   chịu phạt ba mươi trượng.” Quản gia lạnh lùng  hai thị vệ  chỉ  đứa trẻ: “Còn tên khất cái ... đ.á.n.h c.h.ế.t. Mau động thủ!”
 
Tiểu khất cái  xong lập tức hôn mê, nhưng  trong viện chẳng ai để ý. Hai thị vệ  phòng chứa đồ, mỗi  lấy một chiếc gậy to bằng cánh tay  trưởng thành, bước tới bên cạnh tiểu khất cái  ngất xỉu, hung hăng giơ gậy đ.á.n.h xuống.
 
Phạm Khắc Hiếu
Một tiếng “răng rắc”, xương cốt rạn nứt. Tiểu khất cái đau đớn kêu t.h.ả.m thiết. Quản gia nhíu mày: “Bịt miệng nó .”
 
Thị vệ tìm một miếng vải rách, nhét  miệng đứa bé  tiếp tục dùng sức quật gậy   nó. Tiểu hài tử tám chín tuổi vốn  thể yếu ớt. Ban đầu nó còn  thể rên rỉ, vùng vẫy vài cái, nhưng  mười mấy gậy quật xuống,   im bất động.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-52.html.]
“Quăng xác  bãi hoang .” Quản gia phán một câu nhẹ tênh, như thể đang vứt bỏ một con chó, con mèo.
 
Tại Vĩnh Ninh Hầu phủ.
 
Đường Thư Nghi đang cùng Thúy Vân và Thúy Trúc bàn bạc về việc may y phục. Cuối thu , mùa đông  cận kề, lúc    bắt đầu chuẩn  xiêm y giữ ấm.
 
“Ngày mai gọi Tú nương đến đo  kích cỡ cho cẩn thận. Lát nữa sai  kiểm kê  nhà kho xem còn đủ nguyên liệu may vá .” Đường Thư Nghi đang dặn dò Thúy Trúc và Thúy Vân thì quản gia  chạy tới. Hắn hành lễ với nàng xong  cứ  đó,     thôi.
 
Đường Thư Nghi thấy  ấp úng, bèn hỏi: “Có chuyện gì? Cứ  thẳng.”
 
Quản gia thở dài: “Bẩm Phu nhân, hạ nhân nô tài phái  dò xét Lương gia  trở về bẩm báo: Lương gia  đ.á.n.h c.h.ế.t một tiểu khất cái. Bọn họ hỏi thăm thì  , hai ngày  tiểu khất cái  nhận bạc của một cô nương, đưa một phong thư tới Lương phủ.”
 
Đường Thư Nghi  xong thì  tại chỗ sững sờ hồi lâu. Còn gì khó hiểu ? Chắc chắn là Ngô Tĩnh Vân sai tiểu khất cái đưa thư đến Lương phủ. Lương Kiện An  chiếm  chỗ  trong chuyện ,  ôm cơn tức giận   nên mới trút giận lên đứa trẻ đáng thương.
 
Mạng  tại nơi  thật sự quá rẻ mạt, tựa cỏ rác! Đường Thư Nghi hít sâu một , trong lòng vô cùng khó chịu.
 
“Phu nhân.” Quản gia thấy sắc mặt Đường Thư Nghi  , bèn cẩn thận : “Ngài xem kế tiếp chúng  nên xử trí thế nào?”
 
Đường Thư Nghi lấy  tinh thần: “Thi thể tiểu khất cái  đang ở ?”
 
“Bãi tha ma.” Quản gia đáp.
 
“Tìm một chỗ chôn cất tử tế cho nó .” Đường Thư Nghi : “Cố gắng hết sức thu thập chứng cứ liên quan đến chuyện , đồng thời bí mật tiết lộ sự việc cho Ngô nhị tiểu thư.”
 
Nếu   Ngô Tĩnh Vân tìm tiểu khất cái truyền tin, nó cũng sẽ  mất mạng vô cớ.
 
Kỳ thực, nếu Ngô Tĩnh Vân chỉ nhắm  Tiêu Ngọc Thần mà  liên lụy Hầu phủ cùng những  khác, thì chỉ cần nàng   gây họa c.h.ế.t  cho Ngọc Thần, Đường Thư Nghi  cũng chẳng bận tâm.
 
Quản gia   vì    tiết lộ tin  cho Ngô nhị tiểu thư, nhưng thấy tâm tình Đường Thư Nghi   nên cũng  dám hỏi thêm.