Lý Cảnh Tập chỉ liếc  nàng  một cái,   đầu  với binh sĩ canh gác bên ngoài: "Chờ khi Thái y cho phép, mới để các nương nương  vấn an Thánh thượng."
 
Phạm Khắc Hiếu
"Vâng." Binh sĩ cung kính trả lời.
 
Lý Cảnh Tập xoay  trở về Ngự thư phòng,  hề liếc  Hoàng hậu và chư vị nương nương  thêm một  nào nữa. Hoàng hậu siết chặt nắm đấm. Nàng  tuyệt nhiên  ngờ, Định Quốc Công   đưa Lý Cảnh Tập  ngoài chống đỡ. Cứ như thế ,  chuyện ắt sẽ khó bề xoay chuyển.
 
"Ha!" Lương quý phi bật  thành tiếng, mỉa mai: "Ban đầu nữ nhi của Định Quốc Công gặp nạn trong cung, hẳn là Khang  vương   tay cứu giúp  nhỉ? Thật đúng là một màn kịch lớn!"
 
Hoàng hậu mím chặt môi  lên tiếng, Lương quý phi   vài tiếng: "Xem , Hoàng hậu nương nương    mất cả chì lẫn chài . Ai mà ngờ, Minh phi c.h.ế.t yểu thuở nào  mới là  chiến thắng cuối cùng chứ?"
 
Hoàng hậu  đầu, ánh mắt lạnh lẽo  nàng : "Lương quý phi, hiện giờ Thánh thượng đang lâm bệnh, mong ngươi đừng gây thêm rắc rối."
 
"Ha ha ha!" Lương quý phi  lớn: "Hoàng hậu  bản lĩnh thì nên đấu với  nên đấu , ở đây giở vẻ uy phong với   cái gì?"
 
"Nhi tử    hại c.h.ế.t, xem  ngươi còn vui lắm." Hoàng hậu chế giễu.
 
Lương quý phi thu  nụ   mặt, "Dù  bây giờ  chỉ chờ xem kịch  là  ."
 
Hoàng hậu mạnh mẽ hừ lạnh một tiếng, Lương phi nhíu mắt  về phía Ngự thư phòng.
 
Các Thái y bận rộn một lúc lâu, Hoàng đế mãi   dấu hiệu tỉnh . Cuối cùng Viện thủ Thái y viện tới  Tiêu Hoài, cung kính thi lễ, bẩm: "Định Quốc Công,  thể Hoàng thượng vốn  tích tụ bệnh trạng từ lâu. Nay   phẫn uất dồn nén, nhất thời  thể tỉnh ."
 
Tiêu Hoài "ừm" một tiếng, hỏi: "Đại khái khi nào Thánh thượng sẽ tỉnh ?"
 
Vị Thái y nọ nhíu mày, đáp: "Thần  dám xác định."
 
"Thôi . Các ngươi cứ túc trực bên cạnh Thánh thượng." Tiêu Hoài .
 
"Vâng."
 
Các Thái y   về tẩm điện Hoàng đế, Tiêu Hoài  đầu  tiểu Thái giám ở bên cạnh : "Để các nương nương  vấn an Hoàng thượng ."
 
Tiểu Thái giám đáp "" một tiếng  chạy  ngoài, hành lễ với đám  Hoàng hậu: "Bẩm chư vị nương nương,  thể  vấn an Hoàng thượng ."
 
Hoàng hậu vội vã tiến  tẩm điện. Lúc  nàng  càng mong Hoàng đế sớm tỉnh . Trong tình thế rối ren , Hoàng đế  thể phục hồi sẽ  lợi cho nàng  hơn hết.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-527.html.]
Lương quý phi và các nương nương khác theo sát phía , cũng tiến  tẩm điện. Viện thủ Thái y thấy các nàng, vội vàng hành lễ : "Hoàng thượng còn  tỉnh , cần  tĩnh dưỡng."
 
Hoàng hậu gật đầu, bước nhanh tới bên long sàng, thấy Hoàng đế   đó với sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng  tím tái, trông chẳng khác gì   khuất. Nàng  đặt tay  mũi Thánh thượng, cảm nhận   thở yếu ớt, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Không  chuyện gì nghiêm trọng là may.
 
Nàng  lấy khăn tay lau khóe mắt, định thần   khẽ giọng hỏi Thái y: "Rốt cuộc, Thánh thượng  xảy  chuyện gì?"
 
Thái y cung kính đáp: "Thân thể Hoàng thượng gần đây bất an,  thêm hôm nay phẫn nộ công tâm... hạ thần thật khó đoán khi nào Người  thể tỉnh ."
 
Ánh mắt Hoàng hậu ngấn lệ, "Bổn cung xin  lưu  nơi  hầu hạ Hoàng thượng."
 
Thái y tất nhiên  dám dị nghị, lặng lẽ lui về  vài bước, trầm mặc  đó. Hoàng hậu  đầu  dặn dò đám  Lương quý phi: "Thái y  dặn Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, các vị nương nương xin hãy hồi cung , hôm nay bổn cung sẽ ở  chăm sóc Người."
 
Các vị như Lương quý phi vốn   hoàng tử đủ tư cách kế vị, nên chuyện sinh tử của Hoàng đế thực  cũng  quá quan trọng với họ. Dù  ngày thường họ vẫn an phận sống trong cung điện của . Vả , Đại Càn Triều   lệ tuẫn táng, họ cũng  cần  sợ hãi việc  kéo theo chôn cất  khi Hoàng đế băng hà.
 
Lương quý phi   long sàng của Hoàng đế, rủ mắt  Người một lát, đoạn   rời . Các nương nương khác cũng nối gót theo .
 
Trong tẩm điện, Hoàng hậu  bên long sàng một hồi,  đó  dậy,  đến bên cửa sổ, thì thầm vài lời với cung nữ  cận của nàng.
 
Cung nữ   xong thì mắt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng  nàng vẫn nặng nề gật đầu,  đó lấy  vẻ mặt bình tĩnh mà bước  khỏi điện.
 
Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập vẫn kiên nhẫn  trong Ngự thư phòng. Ngồi lâu cũng thấy mệt mỏi, hai  bèn  dậy   vài vòng trong phòng,    xuống đối ẩm chơi cờ. Đêm nay, hẳn hai  họ sẽ  ngủ.
 
Chơi xong hai ván cờ, hai  tựa  ghế gấm trò chuyện. Tiêu Hoài hỏi Lý Cảnh Tập: "Ngươi  xem, lòng  rộng lớn đến nhường nào?"
 
Lý Cảnh Tập trầm ngâm một lát  đáp: "Người ở địa vị khác  thì tấm lòng cũng khác biệt. Bách tính bình thường chỉ cần lo liệu cho gia quyến ba bữa cơm mỗi ngày, lo phụng dưỡng phụ mẫu, nuôi dạy con cái là đủ. Đại quan đảm nhiệm trọng trách triều đình, tâm tư  chỉ dừng  ở nhà , mà còn  gánh vác trách nhiệm của họ."
 
Nói đến đây, y dừng   tiếp lời: "Còn là bậc đế vương, thì  lòng mang thiên hạ, tâm chứa bách tính."
 
Tiêu Hoài  xong, khẽ "ừm" một tiếng: "Ta    những điều ."
 
Lý Cảnh Tập  y   thì cau mày: "Vậy ý ngài  chỉ là gì?"
 
Tiêu Hoài  y mỉm : "Trong thâm tâm , chỉ đủ chỗ chứa một  phu nhân của  mà thôi."