Qua thêm một quãng thời gian, đại hôn của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc sắp đến gần. Tuy Tiêu Dịch Nguyên cùng thê tử  tách phủ  ngoài, nhưng vì bọn họ  quen thuộc với lễ nghi và các mối quan hệ xã giao ở Thượng Kinh, nên Đường Thư Nghi và Giai Ninh đều đến đó giúp đỡ.
 
Hôm nay dùng bữa sáng xong, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh đến trạch viện của Tiêu Dịch Nguyên. Nàng lấy  cuốn sổ ghi chép quan hệ xã giao ở Thượng Kinh đưa cho Lục thị,  đó bảo Giai Ninh  kỹ càng từng chi tiết. Sau khi dặn dò xong xuôi, trời  gần đến giờ ngọ. Lục thị giữ bọn họ  dùng bữa trưa. Đường Thư Nghi nghĩ buổi chiều còn  việc cần  nên đồng ý ở .
 
Thức ăn  dọn lên,   an tọa  dùng bữa  trò chuyện. Đào thị  cạnh Giai Ninh, nàng  mỉm  hỏi Quận chúa: "Quận chúa   tin vui chửa?"
 
Câu    cả căn phòng trở nên yên tĩnh,  đó liền  thấy tiếng Lục thị mắng nàng : "Có đồ ăn còn  lấp  miệng ngươi ?"
 
Đào thị    lẽ   sai, nhưng nàng  thực sự   ý gì khác. Trước  ở trong thôn, tiểu tức phụ nhà ai kết hôn vài tháng mà  truyền  tin tức mang thai,   đều sẽ hỏi thăm một chút. Nàng  cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu,  nghĩ tới  thành lỡ lời.
 
"Ta thật sự  hề nóng lòng chuyện ôm tôn tử," Đường Thư Nghi lúc  cất lời: "Chỉ cần tình cảm phu thê của hai đứa nó hòa hợp, sinh hài tử lúc nào cũng chẳng quan trọng."
 
Khuôn mặt Giai Ninh  đỏ bừng, nàng cúi đầu xuống. Lục thị  hung tợn trừng mắt  Đào thị,  đó mỉm   với Đường Thư Nghi: "Ngài   đúng."
 
Màn kịch nhỏ qua ,    bắt đầu ăn cơm, chỉ là bầu  khí  còn  như lúc . Buổi chiều  xong những việc cần , Đường Thư Nghi đưa Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu trở về phủ.
 
Đến Thế An Uyển, nàng nắm lấy tay Giai Ninh : "Những lời   ở bên  đều là thật lòng,   hề nóng vội  ôm cháu. Hơn nữa, hai con mới tân hôn, nên tận hưởng cuộc sống phu thê nồng đượm của , chuyện hài tử  thể để   tính."
 
"Con cảm tạ mẫu ," Giai Ninh  đỏ mặt , "Con và Ngọc Thần cũng... cũng  từng  đến chuyện sinh hài tử."
 
Sau đại hôn, hai  bọn họ tình cảm cầm sắt hòa minh, nồng đượm ân ái. Thời gian mỗi ngày quấn quýt bên  còn  đủ, nào rảnh rỗi mà nghĩ đến chuyện sinh hài tử.
 
Đường Thư Nghi mỉm : "Hơn nữa, chuyện sinh nở  là chuyện riêng của hai phu thê con. Khi nào sinh, sinh bao nhiêu đứa, đều do hai con tự định đoạt. Ta và Quốc Công gia sẽ  can thiệp,  khác  càng   quyền quản."
 
Phạm Khắc Hiếu
Vẻ mặt Giai Ninh mang theo ý xúc động, nàng nắm lấy cánh tay Đường Thư Nghi  thiết : "Cảm ơn mẫu ."
 
Đường Thư Nghi sờ sờ đầu nàng: "Chỉ cần con sống hòa thuận vui vẻ với Ngọc Thần, những chuyện khác đều  quan trọng."
 
"Ngọc Thần    ." Giai Ninh nhỏ giọng ,  mặt mang theo vẻ thẹn thùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-585.html.]
 
Đường Thư Nghi  khuôn mặt nàng tràn đầy hạnh phúc, nụ  càng tươi hơn. Nàng thực sự  quan tâm khi nào hai nhi tử sinh con,   sinh  hài tử  .
 
Có đôi khi nàng thấy  một vài    chồng quá kỳ quái, tại   thích giục sinh hài tử như . Có tôn tử đối với bọn họ mà   thể mang  bao nhiêu lợi ích? Chẳng qua chỉ là nhiều thêm hài tử chơi đùa  chân mà thôi. Nếu như gia cảnh giàu , còn   trông nom giúp đỡ, nếu như gia cảnh  , chính  còn  khổ sở nuôi dưỡng hài tử, chẳng  tự chuốc lấy phiền phức ?
 
Về phần nối dõi tông đường, đó   là vấn đề nam nhân nên suy nghĩ ư?  thường thì  chồng mới là  giục sinh đẻ.
 
Mẹ chồng con dâu  chuyện một lúc, cảm thấy Tiêu Ngọc Thần cũng sắp từ Hàn Lâm Viện trở về, Đường Thư Nghi liền bảo Giai Ninh trở về. Nàng dựa  ghế gấm cầm sách lên , Thúy Trúc Thúy Vân ở bên cạnh hầu hạ.
 
Nhìn xem, chăm tôn tử nào an tĩnh thoải mái bằng việc  sách.
 
Bên , Giai Ninh trở về Thanh Phong Uyển,  mới  y phục xong, Tiêu Ngọc Thần  trở về. Nghe  nàng  đang ở tẩm thất,  cũng nhanh bước chân  về phía đó. Giai Ninh  thấy , mỉm  tiến lên : "Chàng về ."
 
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, nắm lấy tay nàng hỏi: "Hôm nay nàng ở nhà   ?"
 
Giai Ninh gật đầu: "Hôm nay  cùng mẫu  đến trạch viện bên  giúp đỡ một vài chuyện."
 
Hai   đến bên ghế gấm, cầm tay   xuống. Giai Ninh nhẹ giọng kể  những việc   hôm nay. Tiêu Ngọc Thần mỉm  lắng . Khi Giai Ninh  đến việc Đào thị hỏi nàng  chuyện  thai  , đầu tiên   sững sờ,  đó sắc mặt trầm xuống: "Lát nữa  sẽ  chuyện  với Dịch Nguyên."
 
Giai Ninh     mặt cho , khóe môi càng cong lên cao hơn. Nàng  : "Không cần,  nghĩ  về nhà sẽ  chuyện  thôi. Chỉ là mẫu  ..."
 
Nàng  ngả    dựa  lòng Tiêu Ngọc Thần, nhẹ giọng  với  những lời Đường Thư Nghi  ,  đó : "Mẫu  thật sự  ."
 
Tiêu Ngọc Thần ôm lấy nàng, đặt môi lên tai nàng thủ thỉ: "Ta cũng    hài tử sớm như ,  chỉ   ở bên nàng."
 
Giai Ninh  , mỉm : "Ta cũng ."
 
Tiêu Ngọc Thần  khuôn mặt diễm lệ của nàng, d.ụ.c hỏa trong lòng càng thêm bốc lên, lập tức cúi đầu hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng ...