Tiêu Ngọc Minh quá nóng lòng  rời , chỉ kịp  với Đường Thư Nghi một câu rằng y cần về nghỉ ngơi  lập tức chạy  ngoài. Tiêu Ngọc Thần vội vàng đuổi theo,    dặn dò  : “Ngọc Minh, phụ   qua đời, mẫu  một  gánh vác Hầu phủ vô cùng khó nhọc, chúng  đều  thấu hiểu, chớ nên khiến  buồn lòng…”
 
“Đại ca.” Tiêu Ngọc Minh dừng chân cắt lời  trưởng: “Vừa nãy nương   với  . Hiện giờ   buồn ngủ,  về  ngủ đây.”
 
Y  xong liền nhấc chân chạy . Tiêu Ngọc Thần trầm mặc  tại chỗ. Y  gánh vác trách nhiệm dạy dỗ   của một   trưởng, nhưng xem , việc quản giáo   và   cũng chẳng hề dễ dàng!
 
“Đại công tử, chúng   nên trở về ?” Trường Phong thấy y vẫn  bất động, bèn mở lời hỏi.
 
“Đi thôi.” Tiêu Ngọc Thần mang theo chút ưu phiền,  về sân viện của .
 
Chẳng bao lâu , Vĩnh Ninh Hầu phủ dần trở nên yên tĩnh. Lúc ,  một  lén trèo tường trốn khỏi Hầu phủ.
 
Mấy ngày tiếp theo, Đường Thư Nghi cũng  tiếp tục hỏi Tiêu Ngọc Minh về chuyện tương lai. Y   suy nghĩ, Đường Thư Nghi liền cho y thời gian suy xét, nhưng nếu y cứ tiếp tục lơ là thì nàng sẽ  cho phép.
 
Hai ngày nay, ngoài việc giúp Tiêu Ngọc Châu sắp xếp  phòng ốc, nàng còn tra xét sổ sách của Vĩnh Ninh Hầu phủ. Đã là đương gia quản lý Hầu phủ, nàng  rõ nguồn tài chính của Hầu phủ đến từ  và những khoản chi chủ yếu là gì.
 
Nguồn thu của Vĩnh Ninh Hầu phủ  hề phức tạp, chủ yếu đến từ đất đai và các cửa tiệm. Thế nhưng, Đường Thư Nghi  ngờ Hầu phủ  sở hữu nhiều điền sản đến thế, lên đến gần một trăm ngàn mẫu đất. Có những mảnh là do Thiên tử ban thưởng cho hai đời Vĩnh Ninh Hầu,  phần là do Hầu phủ gom góp  trong suốt mấy chục năm.
 
Thật sự là  thể tưởng tượng nổi!
 
Ngoài , Vĩnh Ninh Hầu phủ còn  gần trăm gian cửa tiệm, đa  đều cho  khác thuê , chỉ để  một ít tự  kinh doanh. Nhìn những cuốn sổ sách, Đường Thư Nghi xem như an tâm: Vĩnh Ninh Hầu phủ  chẳng những   thùng rỗng, mà còn là một gia tộc phú quý vô vàn.
 
 nàng cũng  thể  yên để miệng ăn núi lở , nếu  hạng mục thích hợp thì vẫn  tìm cách tăng thêm sản nghiệp, chỉ là  cần quá nóng vội mà thôi.
 
Lúc  Tiêu Ngọc Châu đang  bên cạnh Đường Thư Nghi. Nàng  xem sổ sách  giải thích cho con bé cách tính toán và tình hình thu chi trong phủ. Đường Thư Nghi  mong Tiêu Ngọc Châu  thể hiểu hết ngay lập tức, chẳng qua chỉ là mưa dầm thấm đất, chỉ cần con bé từ từ hiểu rõ là .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-60.html.]
“Một tháng mà phủ chúng  tiêu tốn nhiều ngân lượng đến  ?” Tiêu Ngọc Châu kinh ngạc  những con   ghi , con bé  ngờ rằng mỗi tháng Hầu phủ  chi tiêu nhiều như thế.
 
Đường Thư Nghi khẽ gật đầu: “Tích tiểu thành đại, trong phủ  nhiều  như , mỗi ngày ăn, mặc, ở,   đều cần đến ngân lượng.  thu nhập mỗi tháng của Hầu phủ cao hơn chi phí  chi  nhiều, nên chi tiêu nhiều một chút cũng  đáng kể.”
 
Đang trò chuyện thì Thúy Vân từ bên ngoài vén rèm bước  thưa: “Phu nhân, Nam Lăng Bá phu nhân đến thăm.”
 
Đường Thư Nghi buông sổ sách, khẽ nhíu mày hỏi: “Sao  đột nhiên đến thế?”
 
Thông thường, các phủ  danh giá khi qua  thăm viếng đều sẽ gửi bái  tới . Việc đột ngột đến mà  báo   coi là hành vi thiếu lễ độ.
Phạm Khắc Hiếu
 
Lại  Thúy Vân tiếp lời: “Nô tỳ cũng  rõ, nhưng  sắc mặt của Nam Lăng Bá phu nhân  vẻ    cho lắm.”
 
Đường Thư Nghi nhớ Tiêu Ngọc Minh từng  mối quan hệ giữa y và Nghiêm Ngũ công tử nhà Nam Lăng Bá khá  thiết, bèn mở miệng : “Mời Phu nhân  .”
 
Thúy Vân cất lời,  lặng lẽ lui . Chẳng bao lâu , rèm cửa  vén lên, một vị phu nhân ngoại tứ tuần bước . Nàng   vẻ mặt hiền từ,  hình  đẫy đà.
 
Đường Thư Nghi vội vã  dậy đón tiếp. Nam Lăng bá phu nhân kéo tay nàng, đầy ái ngại: “Đột ngột viếng thăm, quả là thất lễ.”
 
Đường Thư Nghi mỉm  đáp : “Vô sự. Ngọc Minh nhà  thường xuyên nhắc tới Ngũ công tử phủ quý, nếu  vì lúc   tiện đôi chút,   sớm sang phủ bá phu nhân thăm hỏi .”
 
Nam Lăng bá phu nhân thấy nàng giao tiếp khéo léo, nụ  càng thêm rạng rỡ: “Hôm nay  tới đây, quả thật là vì tên nghiệt tử  của .”
 
Đường Thư Nghi mời bá phu nhân an tọa, đoạn quan tâm hỏi: “Có chuyện gì khiến   phiền lòng?”
 
“Thằng nghiệt tử nhà   mất tích tròn ba ngày .”