Liễu Bích Cầm siết chặt chiếc khăn tay   cửa,  Tiêu Ngọc Thần  Trường Phong vội vã đỡ lên xe ngựa, vẻ mặt nàng   khỏi hiện lên nét sầu lo.
 
Tiêu Ngọc Thần vén màn xe lên, vẫy tay  hiệu cho nàng: "Mau trở về , chớ để  nhiễm phong hàn."
 
Liễu Bích Cầm  duyên dáng đáp lời, nhưng vẫn  yên bất động. Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần cũng đầy vẻ bịn rịn  đành, song cuối cùng  vẫn  bảo Trường Minh thúc ngựa rời .
 
Liễu Bích Cầm  chiếc xe ngựa khuất dần khỏi ngõ Mai Hoa, nàng lập tức thu  vẻ bịn rịn và lo lắng  gương mặt,  đầu  nhẹ nhàng dặn dò nha  bên cạnh: “Chúng  trở về thôi.”
 
Nha  đáp  một tiếng, đưa tay đóng cửa   gài then cửa .
 
Liễu Bích Cầm là nữ nhi của tội thần, đáng lẽ   bán . Chính Tiêu Ngọc Thần  vận dụng quan hệ, giấu nàng  ở nơi . Cho nên, thời gian rảnh rỗi nàng  cũng  dám  ngoài. Đầu tiên   đến chuyện  liên lụy đến Tiêu Ngọc Thần  , nếu như   phát hiện, nàng  sẽ  bắt . Đến lúc đó  chỉ đơn giản là  bán.
 
Đi  tiểu hoa sảnh,   bàn ăn. Liễu Bích Cầm  còn cảm giác  ăn, nha  thấy thế liền bất bình : “Hầu phu nhân quả là kẻ tráo trở. Ban đầu cứ cách dăm bữa nửa tháng  mời tiểu thư qua Hầu phủ  khách, hận  thể rước tiểu thư về  dâu ngay lập tức.   mới xảy  biến cố, bà   lập tức  đổi sắc mặt. May mắn , Đại công tử vẫn còn nhớ đến tiểu thư.”
 
Liễu Bích Cầm xoắn chiếc khăn tay trong lòng bàn tay, khóe môi khẽ nhếch lên nụ  lạnh lùng: “Thế gian  chẳng  ai cũng hành xử như  ? Phụng cao giẫm thấp. Ngay cả Hầu phu nhân cao quý  cũng  ngoại lệ.”
 
“ Đại công tử  đặt tiểu thư trong lòng . Phụ mẫu nào   chiều theo ý hài tử nhà  chứ?” Giọng nha  mang theo vài phần đắc ý. Cho dù Hầu phu nhân chán ghét tiểu thư, hiện tại chẳng  cũng đành bó tay  ?
 
Liễu Bích Cầm cũng lộ rõ vẻ đắc thắng, nhưng miệng vẫn nhã nhặn đáp: “Sau   bộ Hầu phủ đều là của Thần ca ca. Đến lúc đó, thử hỏi còn kẻ nào dám  chiều theo ý  ?”
 
Nha   sung sướng: “Tiểu thư  đúng.”
 
Trong lòng Liễu Bích Cầm dễ chịu hơn  nhiều, nàng  dậy   phòng trong. Chỉ cần chiếm  trái tim của Tiêu Ngọc Thần, Hầu phu nhân  gì đáng sợ?
 
Về phần , Trường Minh đ.á.n.h xe ngựa lao như tên b.ắ.n để hồi Hầu phủ. Tiêu Ngọc Thần  chấn động mạnh mẽ, suýt chút nữa nôn khan  ngoài. Hắn  Trường Phong đỡ xuống xe ngựa,  đó vội vã rảo bước về viện của Đường Thư Nghi. Khi đến nơi, Đường Thư Nghi  dùng bữa xong, đang thong thả trò chuyện cùng Tiêu Ngọc Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-7.html.]
 
“Đại công tử.” Tiểu nha   gác bên ngoài thấy Tiêu Ngọc Thần tới, lập tức cúi  hành lễ.
 
Tiêu Ngọc Thần tiến thẳng  chính sảnh, hành lễ với Đường Thư Nghi: "Mẫu ."
 
Đường Thư Nghi ngẩng đầu  ,  đó sững sờ. Trong sách  nhiều  nhắc đến, nam phụ Tiêu Ngọc Thần sở hữu dung mạo thuộc hàng nhất đẳng, đây cũng là nguyên do khiến Ngô Tĩnh Vân ở kiếp  si mê y đến .  khi tận mắt chứng kiến  thật, Đường Thư Nghi vẫn vô cùng kinh ngạc, quả nhiên, phong thái tuấn dật  thật sự hiếm thấy.
 
Gương mặt y trắng trẻo như ngọc sứ, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như chu sa, quả thực còn kiều diễm hơn cả nữ nhân thường tình, song tuyệt nhiên  hề  chút mềm yếu nào. Cộng thêm dáng  thon dài, tư thế hiên ngang, y đích thị là một vị công tử trâm  như bước  từ trong tranh vẽ.
 
Nếu đặt y  chốn phồn hoa đô hội ở thế giới hiện đại, cho dù   tài năng gì, chỉ bằng khuôn mặt  cũng đủ để y tiếng tăm lừng lẫy cả đời.
 
"Mẫu ." Tiêu Ngọc Thần thấy mẫu    đến xuất thần, liền gọi thêm một tiếng nữa.
 
Đường Thư Nghi chợt hồi thần,  đó sắc mặt trở nên trầm trọng, nàng  dậy, cất giọng lãnh đạm: "Đi theo ."
 
Vẻ ngoài  đẽ dễ    mềm lòng, nhưng Đường Thư Nghi là ai? Nàng từng lăn lộn từ tầng thấp nhất của một thương hội lớn, leo lên đến vị trí quản sự cao nhất, trái tim  sớm kiên cố tựa đá tảng,   thể chỉ vì vẻ ngoài mà mềm lòng?
 
Đại nhi tử , với vẻ ngoài quá đỗi tuấn mỹ,  chính là đầu sỏ mối họa diệt vong. Nếu  thể uốn nắn y, ngôi nhà  sớm muộn gì cũng sẽ bại vong.
 
Tiêu Ngọc Thần theo sát  lưng Đường Thư Nghi,   liền  con đường  dẫn đến Từ đường của gia tộc. Trong lòng  dâng lên chút phẫn nộ, chẳng  y chỉ   gặp Cầm   một lúc thôi , tại  mẫu     lớn chuyện đến mức ?
 
"Mẫu ,   tận mắt chứng kiến Cầm   lớn lên, phẩm hạnh của nàng,  rõ hơn ai hết." Tiêu Ngọc Thần cố gắng thuyết phục Đường Thư Nghi: "Liễu gia  bại,    hứa hôn với Ngô nhị tiểu thư,  cũng  thuận theo . Chỉ mong   thể đồng ý để Cầm   tiến  Hầu phủ."
 
Đường Thư Nghi dừng bước, thản nhiên  . Khuôn mặt thiếu niên mười bảy tuổi vẫn còn vương chút ngây ngô, hiển nhiên là  bảo bọc quá mức. Ở thế giới cũ, mười bảy tuổi cũng chỉ  mới  thành việc học, vẫn sống trong nhung lụa,  từng nếm trải vị đắng nhân gian.
 
Phạm Khắc Hiếu