Đường Thư Nghi nhận lấy lò sưởi tay, ngắm nghía,  đó mới ngước  Ngô Tĩnh Xu. Nữ hài tuổi chừng mười bốn mười lăm, dung mạo thanh tú, khả ái, cũng  xem là một giai nhân.  nàng   vượt mặt tỷ tỷ  để tặng lễ vật  cho  chồng tương lai của tỷ tỷ, rốt cuộc là  dụng ý gì? Và Ngô phu nhân, bà   đang toan tính gì đây?
 
Nàng  lạnh trong bụng. Người đời đều  kế mẫu chẳng mấy hiền từ, hôm nay xem như    lĩnh hội tận mắt. Muốn cướp đoạt hôn sự của kế nữ để gả cho nữ nhi của , hành vi  quả là ác độc,  còn tự cho  là đúng.
 
Thế nhưng, Ngô Tĩnh Vân   những tính toán  của Ngô phu nhân  ? Chắc chắn là , hơn nữa, e rằng nàng  còn  thể tương kế tựu kế để hủy bỏ cuộc hôn nhân . Trong lòng Đường Thư Nghi dấy lên cơn giận. Người Ngô gia bày mưu tính kế đủ đường như , là đem Hầu phủ của  đặt ở nơi nào đây?
 
Tuy suy nghĩ vẩn vơ, song nàng  hề biểu lộ chút nào  ngoài mặt.
 
“Thật là một cô nương khéo léo. Ngày thường ở nhà, ngươi thường  những gì?” Đường Thư Nghi mỉm  hỏi Ngô Tĩnh Xu.
 
Ngô phu nhân thấy nàng  vô cùng hòa nhã, liền cho rằng nàng  yêu thích Ngô Tĩnh Xu, nụ   gương mặt bà  lập tức càng thêm rạng rỡ. Ngô Tĩnh Xu ngượng ngùng đáp: “Ngày thường tiểu nữ chỉ ở nhà thêu thùa may vá, giúp đỡ mẫu  quản lý vài việc vặt.”
 
“Đứa trẻ  đối với việc quản gia  nhạy bén hơn một chút.” Ngô phu nhân  tiếp lời: “Hiện tại đang học quản gia cùng .”
 
“Vẫn là Ngô phu nhân đây  cách dạy dỗ hài tử.” Đường Thư Nghi  Ngô phu nhân đáp.
 
“Cũng bởi đứa nhỏ  thông tuệ, chuyện quản gia, tiếp đãi giao tế chỉ cần  chỉ điểm một chút là nó  thông suốt. Hơn nữa  vô cùng hiếu thuận, khăn tay giày vớ của  đa  đều do nó tự tay .”
 
Ngô phu nhân tận lực khen ngợi Ngô Tĩnh Xu. Trong lòng Đường Thư Nghi  đang suy tính, liệu nàng  cần tương kế tựu kế ? Nếu ,   mà hủy  cọc hôn sự  đây? Đương nhiên, nếu hai nhà  thể  xuống tâm bình khí hòa mà thương lượng lui hôn thì là điều  nhất, nhưng liệu   chăng? Điều  e rằng  xem ý tứ của Ngô Tĩnh Vân.
 
Nghĩ đến đây, nàng liền  với Ngô phu nhân: “Chúng  cũng dời gót qua bên đó xem .”
 
Ngô phu nhân tất nhiên đồng ý. Ba  liền bước về phía mấy gốc phong đỏ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-72.html.]
Dưới tán phong, Ngô Tĩnh Vân và Ngô Tĩnh Nhã  cách  gần hai thước,  hề giao lưu gì. Đường Thư Nghi bước đến bên cạnh Ngô Tĩnh Vân, mở lời: “Tĩnh Vân, theo  tới hồ nước một chút .”
 
“Vâng.” Ngô Tĩnh Vân đáp. Trong lòng nàng  cũng  xác nhận xem Hầu phu nhân    cũng  tái sinh giống như   .
Phạm Khắc Hiếu
 
Ngô Tĩnh Xu thấy  liền nóng lòng, cũng   theo, nhưng   Ngô phu nhân nhẹ nhàng kéo , lúc đó mới đành từ bỏ ý định theo chân.
 
Đường Thư Nghi đưa Ngô Tĩnh Vân tới bên hồ nước, nhẹ giọng : “Lão Hầu phu nhân lúc còn tại thế, thường xuyên nhắc đến tình cảm thâm hậu giữa bà  và ngoại tổ mẫu của ngươi thời niên thiếu.”
 
Chuyện hôn nhân của Ngô Tĩnh Vân và Tiêu Ngọc Thần cũng do đích  Lão Hầu phu nhân  chủ. Đời , Ngô Tĩnh Vân đối với hôn sự  cũng  hài lòng. Hiện tại, Đường Thư Nghi nhắc đến ngoại tổ mẫu của Ngô Tĩnh Vân, rõ ràng là  dùng chiêu bài tình cảm. Nếu hôm nay  thể hòa thuận lui hôn thì là  nhất.
 
“Ngoại tổ mẫu cũng thường xuyên nhắc tới lão Hầu phu nhân.” Ngô Tĩnh Vân đáp.
 
Chốc lát chuyện trò, hai   tới bên hồ nước. Đường Thư Nghi dừng bước, đưa mắt  những đóa sen  hồ  cất lời: “Mấy năm nay Hầu phủ  đổi nhiều, nhưng  cũng thấu hiểu  nhiều lẽ.”
 
Dứt lời, nàng xoay ,  Ngô Tĩnh Vân chăm chú, nghiêm nghị : “Có những việc thoạt  thì tưởng chừng khó khăn, song khi bắt tay   mới thấy kỳ thực  hề khó khăn như tưởng tượng. Nếu hai bên cùng tọa đàm trong hòa khí,   chừng  thể tìm  biện pháp chu  cả đôi bên, ngươi thấy  đúng ?”
 
Lời  của Đường Thư Nghi mơ hồ khó đoán, nhưng Ngô Tĩnh Vân dường như hiểu thấu  thâm ý. Lúc , lòng nàng  dâng lên chút hoang mang,  thể xác minh Hầu phu nhân   cũng  tái sinh như   .
 
Dù cho Hầu phu nhân   tái sinh  , những lời  cũng khiến nàng   uất ức  phẫn nộ. Cuộc sống bi ai tăm tối như , Hầu phu nhân  từng trải qua, cớ gì  đòi hỏi nàng   tọa đàm trong hòa khí?
 
Chu  đôi bên ư?
 
Nếu  thể chu  đôi bên, vì  Tiêu Ngọc Thần chẳng thể ban cho nàng  chút tình ý nào, tại   để nàng   sống trong cảnh khổ sở uất ức kìm nén như ?