Tiêu Ngọc Thần   chiếc ghế cạnh cửa sổ,  đầu  bầu trời đêm đen nhánh, tĩnh mịch.
 
Hắn lặp : “Lúc nãy  bỗng nhiên nhớ tới cảnh phụ  luyện võ ngày còn bé.”
 
Tiêu Ngọc Minh  , đặt chén nước lên bàn, ngả nghiêng  ghế tựa như   xương cốt: “Đệ còn tưởng trong đầu  chỉ chứa mỗi Liễu Bích Cầm.”
 
Tiêu Ngọc Thần  ngờ      lời ,  đột nhiên  đầu , quạnh quẽ và chật vật  Tiêu Ngọc Minh, lắp bắp: “Ta... ...”
 
Trước ánh mắt bất cần đời của Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Thần   nên  gì. Cuối cùng,  chỉ  thể trầm mặc  bóng đêm ngoài .
 
Trong phòng yên tĩnh đến lạ lùng, ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng hình hai  , in rõ lên vách tường...
 
Không rõ qua bao lâu, Tiêu Ngọc Thần mới thì thầm: “Chuyện tình cảm giữa  và nàng ,   hiểu .”
 
Tiêu Ngọc Minh  nhạo một tiếng: “Huynh cũng  thấu hiểu chuyện của .”
 
Tiêu Ngọc Thần  bộ dạng cà lơ phất phơ,  dài  ghế tựa của Tiêu Ngọc Minh, chợt nhận  bản  quả thực  hiểu gì về    . Nghĩ kỹ ,  còn  hiểu nổi chính . Trước đây, tâm trí  đều đặt  sách vở và Liễu Bích Cầm,    thể dành nhiều tâm tư cho    đây?
 
Phạm Khắc Hiếu
Hắn quả thật là một vị trưởng   xứng đáng.
 
“Ta...  quả thật   tư cách quản giáo . Hôm nay  tới đây vốn là   với  rằng...”
 
Tiêu Ngọc Thần   rằng mẫu  đang gánh vác  bộ Hầu phủ vô cùng vất vả, chúng   nên để   lao tâm khổ trí.  những lời   mang âm hưởng giáo huấn, khiến  nhớ tới lời mỉa mai của Tiêu Ngọc Minh  , đột nhiên á khẩu.
 
Cuối cùng,  đành thở dài: “Không  gì. Mẫu   đợi  tự  suy nghĩ thấu đáo sẽ cho   ngoài. Nghỉ ngơi cho khỏe,   .”
 
Hắn  xong liền  dậy   cửa, bước chân  phần hoảng loạn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-77.html.]
Tiêu Ngọc Minh vẫn cứ phóng túng  dài  ghế tựa,   một lời, cũng  động đậy mảy may.
 
Chỉ một lát , gã tiểu tư  chạy tới. Y  ngoài cửa cẩn thận khom lưng, thấy Tiêu Ngọc Minh trầm tĩnh  im, bèn mở miệng thưa: “Nhị công tử, nô tài  khóa cửa.”
 
Tiêu Ngọc Minh  im như pho tượng,   tiếng nào. Gã tiểu tư thấy  khẽ gật đầu, lúc  mới khóa cửa .
 
Tiêu Ngọc Thần bước  khỏi thư phòng,  về phía Thanh Phong Uyển của . Ánh trăng lạnh lẽo, một trận gió lạnh thổi tới,  lạnh men theo cổ áo chạy dài khắp . Thế nhưng,  dường như chẳng hề cảm thấy gì.
 
Rất nhanh  về tới Thanh Phong Uyển. Hắn đột nhiên dừng bước,   bóng đêm xa xăm  thốt lên: “Ngươi   thực sự sai  ?”
 
Trường Minh vẫn luôn im lặng  phía  ,  hiểu rõ câu hỏi , cũng   nên đáp lời thế nào. Tiêu Ngọc Thần tựa hồ cũng  cần y trả lời. Một lát ,   : “Thế nào là sai, thế nào là đúng? Chẳng lẽ bỏ mặc nàng , để  khác giày vò chà đạp  là điều đúng đắn ?”
 
Trường Minh    đáp lời  , chỉ đành cúi đầu im lặng. Thấy   tiếp tục cất bước tiến về phía , y vội vã chạy theo.
 
Vừa bước  Thanh Phong Uyển, Tử Lăng  lập tức chạy  đón: “Đại công tử, trời lạnh như thế ,  ngài  mang theo áo choàng?”
 
Tiêu Ngọc Thần  hề hé răng,  thẳng  trong. Tử Lăng vội vã hầu hạ  tắm gội, nghỉ ngơi...
 
Rất nhanh  đến trưa hôm . Đường Thư Nghi đang kiểm kê của hồi môn của nguyên , thứ hiện giờ thuộc về nàng. Nàng tính toán dùng  vốn riêng  để mở một hội sở,  vì động đến quỹ chung của phủ.
 
Sổ sách trong Hầu phủ  phân chia hết sức rành mạch. Gia sản trong phủ bao gồm sản nghiệp của Lão Hầu gia, phu quân Tiêu Hoài, cùng với phần hồi môn của Lão Hầu phu nhân và của nguyên . Mặc dù hiện tại chủ tử của Hầu phủ chỉ còn  nàng cùng ba  con, Đường Thư Nghi vẫn tách bạch riêng biệt tài sản của Lão Hầu gia, Lão Hầu phu nhân, Tiêu Hoài và phần của bản  để quản lý.
 
Sở dĩ   là vì   Hầu phủ còn  đối mặt với một mối phiền toái lớn,   chừng sẽ  phân gia. Sổ sách nếu càng rành mạch chi tiết thì càng  hơn.
 
Nhìn khoản tài sản riêng tư trong sổ sách vẫn đủ để xoay sở, Đường Thư Nghi bắt đầu tính toán mua một tòa tam tiến trạch viện  hội quán. Ước chừng cũng cần một khoản ngân lượng  nhỏ.  lúc , Thúy Vân bước  bẩm báo: “Phu nhân, Thạch Mặc,  hầu bên cạnh nhị công tử,  tới.”
 
Ánh mắt Đường Thư Nghi rời khỏi sổ sách, cất tiếng: “Cho   .”